Mười phút sau, Thẩm Dung và Chương Thanh Hồi như hai miếng thịt trên thớt, ôm đầu ngồi xổm dưới đất, không dám hé răng nửa lời.
Sở Thập Hàm lạnh lùng liếc nhìn họ, quay sang Tạ Diêm: “Chồng?”
Tạ Diêm giả vờ không nghe thấy dấu chấm hỏi: “Ừm, vợ.”
“…” Sở Thập Hàm tiến sát hơn, “Lúc nãy anh không gọi thế.”
“Em thích nghe gì cũng được.” Tạ Diêm ôm ghì lấy cậu, “Anh còn lo em không xử được bọn chúng, bởi…”
Bởi nửa tiếng trước, Sở Thập Hàm bước đi còn khó khăn.
Sở Thập Hàm bình thản nói: “Đối phó bọn họ thì đủ.”
Chương Thanh Hồi: “…” Dù sao cũng là dị thể có tiếng trong tổ chức, coi thường người quá đấy!
Thẩm Dung: “Hí hí.” Đúng là CP của ta! Gọi vợ gọi chồng kìa! Hí hí hí…
Tạ Diêm dừng lại, quay sang hai dị thể, chậm rãi bước tới.
Chương Thanh Hồi: “…”
Thẩm Dung: “…” Hết dám ship rồi…
Tạ Diêm nhìn xuống, giọng lạnh: “Đầu độc Sở Thập Hàm? Ai chủ mưu?”
Hai dị thể im lặng hồi lâu. Bất ngờ, Thẩm Dung hùng dũng: “Là…”
“Là ta!” Chương Thanh Hồi hào hiệp khác thường – Con cáo còn nhỏ, lỡ bị gãy tay gãy chân thì sao? Dù sao xúc tu của mình cũng mọc lại được…
“Ta bỏ độc vào đồ ăn…”
“Ồ?” Tạ Diêm chống cằm, “Vì sao?”
“Vì… vì…” Chương Thanh Hồi bỗng đơ người, không nghĩ ra lý do.
“…” Thẩm Dung không nhịn được nữa, “Thực ra là em làm!”
Tạ Diêm chuyển ánh mắt sang y.
“Nhưng em không cố ý mà!” Thẩm Dung vội vàng biện giải, “Sau khi bị hai người bắt, em đâu có định gán ghép gì đâu. Tại các người dùng sức quá mạnh, giật rụng một sợi lông đuôi của em, rơi ngay lên người mình…”
Tạ Diêm: “…”
Thẩm Dung nhanh nhảu: “Nhưng nghe cách xưng hô thì hai người đúng là một cặp mà! Sợi lông đỏ này… coi như điểm thêm chút gia vị cho tình cảm đi! Ngài rộng lượng tha cho bọn em đi! Em nguyện làm trâu làm ngựa…”
“Ai bảo chúng tôi là một cặp?” Tạ Diêm đột ngột cắt ngang, “Cậu ấy vốn là em trai tôi…”
Sở Thập Hàm: “…”
Thẩm Dung đơ người, đầu óc như có vạn con ngựa chạy qua… Chẳng lẽ họ vốn là anh em ruột, nhưng vì sợi lông đỏ của mình mà…
Y run rẩy hỏi: “Các người… các người không làm gì chứ?”
Tạ Diêm chỉ nhìn y với ánh mắt nguy hiểm.
Thẩm Dung vội liếc nhìn Tạ Diêm đang cười đầy đe dọa – có vẻ không sao, lại nhìn sang Sở Thập Hàm đang khoanh tay dựa tường – đánh nhau giỏi thế chắc cũng ổn…
Rồi y chợt nhìn thấy vết cắn đỏ tươi sau gáy Sở Thập Hàm.
Không thể nào… không phải như y nghĩ chứ…