Trong ánh đêm mờ ảo, một đội quân trang bị tối tân bao vây học viện quân sự.
Giữa biển đồng phục trắng ánh kim, duy nhất một bóng đen khoác áo choàng đen, chống gậy trượng nổi bật lạ thường.
“Ừ…” Tạ Mục đảo mắt nhìn quanh, rồi khẽ chạm đầu gậy xuống đất, chỉ thẳng về phía cổng trường: “Lập tức bắt giữ toàn bộ học sinh biến dị.”
“Tuân lệnh!” Binh lính nhanh chóng tỏa ra, vũ khí sẵn sàng xông vào trường học.
“Tạ Mục!” Giọng Trung tướng Trần vang lên từ phía xa, sau lưng ông cũng là một đội quân Liên Bang: “Ngươi định làm gì? Học viện quân sự nào phải chỗ cho ngươi nhúng tay?”
“Nhúng tay?” Tạ Mục khẽ cười lạnh, “Ngươi chẳng phải cũng đã nhúng tay sao? Liên Bang các ngươi được phép tùy ý tác oai tác quái trong học viện quân sự ư? Ngươi xem các ngươi đã biến nơi này thành cái gì? Gray là cố vấn do các ngươi cử đến, đợt kiểm tra này cũng do các ngươi tổ chức. Đế quốc nghi ngờ tất cả những ca biến dị đều có liên quan đến Liên Bang!”
“Vô lý!” Trung tướng Trần gầm lên trong phẫn nộ, “Đế quốc không có bằng chứng mà còn muốn vu cáo ngược sao? Những gì các ngươi nghiên cứu suốt bao năm nay, Liên Bang đều rõ như lòng bàn tay! Bây giờ chỉ là muốn bắt cóc những học sinh này…”
“Hừ, chẳng lẽ Liên Bang các ngươi chưa từng nghiên cứu gì sao?” Tạ Mục không nhịn được cười, “Nếu học viện quân sự đã nghiêng hẳn về phe Liên Bang, thì Đế quốc cũng không cần giữ thái độ trung lập nữa.”
“Hừ, quả nhiên là cha con nhà họ Tạ, kiêu ngạo như nhau cả,” Trung tướng Trần cười nhạt, “Xem ra các ngươi đã chờ đợi một cái cớ từ rất lâu rồi.”
Mối quan hệ hòa bình giữa Đế quốc và Liên Bang từ lâu đã mong manh như sợi tơ nhện, chỉ cần một cơn gió mạnh là đứt đoạn.
Đế quốc âm thầm nghiên cứu thí nghiệm biến dị, trong khi Liên Bang ra sức phát triển thí nghiệm năng lực tinh thần. Cả hai đều khao khát đạt được đột phá để nghiền nát đối phương, nhưng đồng thời cũng kinh hãi khi nghĩ tới viễn cảnh kẻ thù sở hữu thứ sức mạnh khủng khiếp đó trước mình.
Nỗi sợ hãi ấy như ngọn lửa rừng rực cháy, ngày một bùng lên dữ dội. Sớm muộn gì, một trong hai thế lực cũng sẽ châm ngòi chiến tranh để giành lấy thế thượng phong.
“Tôi cảnh cáo lần cuối!” Trung tướng Trần quát lên, giọng đanh thép, “Với tư cách người quản lý căn cứ đặc biệt xử lý thể biến dị tại học viện quân sự, mọi vấn đề liên quan đến biến dị đều do tôi chịu trách nhiệm. Đế quốc mà dám nhúng tay vào, chính là vượt rào!”
Nếu để Đế quốc bắt được lũ quái vật biến dị có khả năng lây nhiễm này để nghiên cứu, hậu quả sẽ khôn lường!
“Hừ, ta hành động theo chỉ dụ của Hoàng đế.” Tạ Mục chẳng thèm giữ phép lịch sự, thẳng tay phất cờ lệnh: “Đã nhận mệnh lệnh trái ngược, vậy chúng ta chỉ còn cách — mỗi người vì chủ nhân của mình!”
Ngay khi lời cuối vang lên, hai đội quân đồng loạt xông tới như thác lũ.
Không ai để ý đến những học sinh ngày hôm qua còn hồn nhiên cười nói, nguyện hiến máu xương cho Đế quốc hay Liên Bang — giờ đây đã biến thành những quái vật đau đớn, giãy giụa giữa biển máu và điên loạn.