Bố trí của phòng đấu giá khá độc đáo.
Tất cả vật phẩm đấu giá sẽ được trưng bày và bán đấu giá trên sân khấu ở tầng một, trong khi tất cả người mua ngồi ở tầng hai.
Theo quy định, chỉ một số ít quý tộc cao cấp mới được ngồi trong các phòng riêng có tường kính một chiều, những người khác sẽ ngồi ở các vị trí cố định.
Tạ Diêm vừa định bước đến chỗ ngồi được chỉ định thì bất ngờ bị gọi từ một phòng riêng gần đó.
“Tạ Diêm, xem ra anh sống tốt hơn tôi tưởng, vẫn có thể xuất hiện ở nơi như thế này,” Tạ Cẩn An thò nửa đầu ra, nở nụ cười giả tạo, “Ngoài kia gió lớn, muốn vào phòng riêng ngồi không?”
Tạ Diêm nhanh tay giữ chặt Sở Thập Hàm lại rồi mới cười đáp: “Tiểu thiếu gia Tạ, lâu không gặp. Hình như đã lâu tôi không thấy cậu ở học viện quân sự rồi, cẩn thận bị ghi vắng mặt đó. Tôi nhớ nếu nghỉ quá nhiều sẽ bị đuổi học đấy.”
Tạ Cẩn An siết chặt bệ cửa sổ. Y không muốn đi học hay sao? Chẳng qua là lão già kia phạt y quản thúc mà thôi. Còn dùng cái cớ ra ngoài sẽ bị Tạ Diêm “thanh toán”.
Tạ Diêm chỉ là một thường dân không quyền thế, dựa vào cấp độ cao để ra vẻ ta đây. Y không thể thuê vệ sĩ hay sao? Ai thanh toán ai còn chưa biết được.
“Không cần anh phải lo lắng, gia tộc Tạ tự khắc sẽ cử người đến kèm cặp cho tôi.” Tạ Cẩn An nghiến răng nói, “Nhưng anh thì sao? Dám đến chốn này, dựa hơi được đại gia nào vậy?”
Y liếc nhìn Sở Thập Hàm: “À phải rồi, bên cạnh anh đã có một ‘tấm gương’ sẵn rồi. Tôi nói anh…”
“Cẩn An, xem ra thời gian quản thúc của cháu vẫn chưa đủ,” giọng lão gia từ phòng bên cạnh vang lên, “Tiểu Mục, con là người xin tha cho nó, hãy quản lý nó cho tốt.”
Một khoảng im lặng trong phòng Tạ Cẩn An, rồi giọng Tạ Mục vang lên: “Im miệng.”
Tạ Cẩn An lập tức câm như hến.
Thật thú vị. Tạ Mục và Tạ Cẩn An diễn kịch song tấu này, muốn thăm dò điều gì đây.
Sở Thập Hàm khẽ kéo bàn tay đang bị Tạ Diêm nắm chặt, bình thản nói: “Em không định động thủ ở đây.”
Cậu cũng không đủ ngốc để làm chuyện đó.
Tạ Diêm cười khẽ, vẫn không buông tay Sở Thập Hàm: “Phòng hờ mà.”
Sở Thập Hàm trầm tư một lúc, dường như đang tự hỏi liệu trong mắt Tạ Diêm, cậu đã trở nên không ổn định đến mức đó rồi sao?
Một cây gậy khẽ chạm vào vai Tạ Diêm. Hắn quay lại, thấy lão gia đang chống gậy thò đầu ra: “Tiểu Diêm, vào đây đánh cờ với ta.”
Tạ Diêm: “…”
Tạ Diêm dẫn Sở Thập Hàm vào phòng riêng.
Lão gia vuốt râu thong thả, quay sang nhìn Tạ Diêm: “Không đúng lắm, rời khỏi Tạ gia rồi mà vẫn đẹp trai thế này?”
“Ông nội,” Tạ Diêm bất đắc dĩ gọi, “Rời Tạ gia không có nghĩa là phải gia nhập bang ăn mày. Sao ông nhìn như thể cháu đáng lẽ phải đi nhặt rác vậy?”