“Hắn ta đã chết rồi.”
“Hình dáng con người, hắn vẫn chưa đủ hoàn hảo.”
“Thế hệ tiếp theo của hắn sẽ đủ hoàn hảo là được.”
“Chỉ cần hắn kết hợp với một omega có độ tương thích cao…”
“Ngươi phải kết hợp với một omega có độ tương thích cao…”
Thật sự… ồn ào quá.
Đầu đau đến mức ý thức mơ hồ, nhưng những giọng nói kỳ lạ ấy lại vang lên rõ ràng bên tai Tạ Diêm như thể có người đang thì thầm sát bên.
Có ai đó đang ra lệnh cho hắn.
“Hắn” được nhắc đến là ai? Tại sao phải nghe theo?
“Nếu dám chống lại ta, ngươi sẽ phải trả giá.”
“Ngươi nghĩ mình là ai? Hãy nhìn lại hình hài của mình đi.”
Tạ Diêm bỗng thấy mình đứng trước một vũng nước cạn khô, xung quanh là biển cát mênh mông. Hắn đưa tay ra…
Một bàn tay nhỏ bé, của một đứa trẻ.
Là… chính mình thời thơ ấu chăng?
Như bị thôi miên, hắn từ từ khom người xuống, nhìn vào mặt nước tĩnh lặng.
Trong làn nước đục ngầu hiện lên hình ảnh cậu bé tóc hạt dẻ khoảng tám, chín tuổi – Và một đôi mắt thú màu vàng kim đáng sợ.
Bản năng khiến cậu bé đưa tay chạm vào đôi mắt kỳ dị trong bóng nước.
Ngón tay vừa chạm mặt nước, gợn sóng lăn tăn bỗng biến thành một vòng xoáy khổng lồ.
Cậu bé bị hút vào trong.
Không… Có ai đó đang đợi mình. Bóng hình nhỏ bé vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng bờ xa tít tắp chẳng thể nào với tới.
Dần dần, những cử động yếu ớt cũng ngừng hẳn.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị nuốt chửng, đôi mắt mờ đục kịp nhìn về phía chân trời cát trắng – nơi có một bóng người mờ ảo đang đứng đó.
Là ai… đang chờ mình?
“Hãy từ bỏ những ảo tưởng ngớ ngẩn ấy. Đây mới là nơi thuộc về ngươi.”
……
Tạ Diêm tỉnh táo nhìn Sở Thập Hàm đang giả vờ ngồi bên cạnh lướt thiết bị liên lạc, thi thoảng lại “vô tình” liếc nhìn về phía mình.
Tạ Diêm thầm cười trong lòng. Hắn đứng dậy, vừa quay người bước được hai bước thì liền nghe tiếng bước chân theo sát phía sau.
Quay lại nhìn Sở Thập Hàm đang bám đuôi, Tạ Diêm bất lực: “Này Sở Thập Hàm, tôi đi vệ sinh đấy, cậu cũng định đi theo à?”
Sở Thập Hàm bình thản gật đầu, ánh mắt kiên định.
Tạ Diêm: “…”
Kể từ khi phát hiện đôi mắt rắn vàng của Tạ Diêm, Sở Thập Hàm liền bám theo từng bước, không rõ đang lo lắng điều gì.
“Nếu đã muốn theo,” Tạ Diêm bỗng nhoẻn miệng cười, tay nắm vai Sở Thập Hàm kéo đi cùng, “đúng lúc tôi hơi chóng mặt, lát nữa nhớ đỡ tôi nhé.”