Tạ Diêm nhướng mày: “Ai là ca ca cậu?”
Sở Thập Hàm với tay định nắm lấy tay hắn: “Anh.”
Tạ Diêm dựa khung cửa, khẽ bật cười. Sở Thập Hàm bị ảo giác quả thực khác xa ngày thường, khiến hắn thấy có chút dễ thương: “Tôi là ai?”
Sở Thập Hàm kiên định: “Ca ca.”
Tạ Diêm: “… Ý tôi là tên tôi là gì?”
Sở Thập Hàm ngẫm nghĩ một lát, rồi nghiêm túc lặp lại: “Ca ca.”
Tạ Diêm – người bỗng mất tên: “…”
Hắn cố ý tránh tay Sở Thập Hàm đang với tới: “Cậu có quá nhiều anh trai tốt rồi, không biết cậu muốn nắm tay ai đây.”
Sở Thập Hàm ngước mắt nhìn Tạ Diêm, cảm thấy ca ca trước mắt thật khó hiểu. Cậu chỉ có mỗi mình anh thôi mà.
Thôi được, Sở Thập Hàm nghĩ, chiều anh một chút vậy.
Cậu nắm lấy tay Tạ Diêm, từng chút một nhẹ nhàng mở ra.
Tạ Diêm trông cũng chẳng kiên định chút nào, hắn im lặng nhìn Sở Thập Hàm tách ngón tay cuối cùng của mình ra rồi nắm lấy.
Tạ Diêm và Sở Thập Hàm đan ngón tay vào nhau.
Một cảm giác kỳ lạ, Tạ Diêm nghĩ, nắm tay cũng thú vị đấy, coi như trải nghiệm trước khi yêu đương.
Nếu sau này có yêu ai đó…
Có lẽ do ảnh hưởng từ Tạ Cẩn An, Tạ Diêm chợt nghĩ đến một omega nào đó trong tương lai, tâm trạng bỗng trở nên tồi tệ.
Thôi bỏ đi, hắn vốn cũng khá kén chọn.
Nghĩ vậy, Tạ Diêm vô thức buông tay Sở Thập Hàm ra.
Bàn tay đang nắm chặt bỗng trống không, Sở Thập Hàm nghiêng đầu nhìn Tạ Diêm, không hiểu người trước mắt đang giận dỗi chuyện gì.
Phải làm sao để dỗ anh đây?
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có một cách hiệu quả nhất để dỗ Tạ Diêm. Sở Thập Hàm liền cúi người về phía trước.
Rồi ngay lập tức bị Tạ Diêm dùng tay chặn môi lại.
“Sở Thập Hàm,” hắn nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, “khi tỉnh lại, không biết cậu sẽ muốn tự sát hay muốn giết tôi hơn.”
Theo kinh nghiệm từ những cặp đôi họ từng cứu trước đây, người bị ảo giác thường nhớ rõ mọi chuyện đã xảy ra.
Với tính cách của Sở Thập Hàm, không biết cậu sẽ giận dữ thế nào khi biết sự thật.
Sở Thập Hàm bị ảo giác, nhưng Tạ Diêm thì tỉnh táo! Nếu sau này bị chất vấn tại sao không từ chối, hắn phải giải thích thế nào đây?
Tạ Diêm kiên quyết ngăn cản Sở Thập Hàm.
Bị bịt miệng, Sở Thập Hàm chỉ biết nhìn hắn bằng đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ bối rối.
Bỗng Tạ Diêm cảm nhận được nơi lòng bàn tay một cảm giác mềm mại, ẩm ướt. Hắn sững người, rồi vội rút tay lại như bị bỏng.
Sở Thập Hàm lại dùng đầu lưỡi liếm vào lòng bàn tay hắn!
Một lớp hồng phơn phớt phủ lên đôi gò má Tạ Diêm, lan đến cả nốt ruồi phía dưới mắt. Hắn liếc nhìn Sở Thập Hàm, đột nhiên kéo bổng cậu vào phòng khách rồi không khách khí quăng lên sofa.