“Đang xem gì thế?” Sở Thập Hàm không biết từ lúc nào đã về đến căn hộ, đứng ở cửa tay cầm mấy hộp thuốc ức chế, “Bướm lam đã có tung tích rồi à?”
“Phát hiện rồi,” Tạ Diêm gửi danh sách cho Sở Thập Hàm, “Tiểu bảo tiêu lát nữa đi với tôi một chuyến.”
Sở Thập Hàm mở thiết bị liên lạc xem tin nhắn Tạ Diêm gửi: “Ký túc xá alpha lớp B… tôi quen một người.”
Tạ Diêm nhướn mày: “Tôi cứ tưởng mình là người bạn duy nhất của tiểu bảo tiêu trong học viện quân sự cơ.”
“Không thân,” Sở Thập Hàm lắc đầu, “Chỉ gặp vài lần, tên là Tề Tuấn.”
Hôm Sở Thập Hàm nhập học, có một tân sinh viên cứ lén lút đi theo từ xa, nhưng lại không dám lại gần.
Kỹ thuật theo dõi quá vụng về, Sở Thập Hàm không thể nhịn được nên dừng lại, liếc mắt nhìn sang.
Kết quả tân sinh viên kia giật bắn người, nhưng vẫn không chịu đi, vừa sợ đến đứng hình vừa vội vàng giải thích: “Ơ kìa, tôi là Tề Tuấn, thực ra là fan của cậu, chỉ đến để cổ vũ thôi! Cậu siêu đẳng lắm! Chắc chắn sẽ đè bẹp cái tên Tạ Diêm nào đó của Đế quốc…”
Câu cuối cùng còn chưa nói hết, Sở Thập Hàm đã quay đầu bỏ đi thẳng.
Tề Tuấn: “…Mình nói sai gì à?”
…
“Không thân mà nhớ tên rõ thế?” Tạ Diêm tiến lại gần Sở Thập Hàm, liếc nhìn hai hộp thuốc ức chế trong tay, “Kỳ nhạy cảm của cậu sắp đến rồi à?”
Sở Thập Hàm gật đầu: “Sắp rồi, nhưng thuốc này mua cho anh đấy.”
Với Sở Thập Hàm, một liều thuốc ức chế là đủ. Ngoài tâm trạng bất ổn và sát khí nặng hơn bình thường, cậu không khác mấy so với ngày thường, dễ chịu hơn Tạ Diêm nhiều.
Tạ Diêm chợt nhớ lời Giang Kỳ lúc nãy… biết đâu có thể giúp Sở Thập Hàm một lần khi cậu đến kỳ?
“Kỳ nhạy cảm tới của anh…” Sở Thập Hàm quay lại vấn đề chính, “Đã nghĩ cách xử lý chưa?”
“À… không cần lo đâu, lần này tôi sẽ không cắn cậu nữa,” Tạ Diêm cười nói, “Tôi đã mua vòng ngậm rồi.”
Sở Thập Hàm khựng lại, ngẩng mắt nhìn: “Vòng ngậm?”
Tạ Diêm gật đầu, thong thả lấy ra một chiếc hộp bên cạnh: bên trong đặt một chiếc vòng ngậm… cùng một chiếc vòng cổ bằng da.
“Mua trên đường về.” Khi đi ngang một cửa hàng “đồ chơi”, Tạ Diêm tình cờ thấy vòng ngậm trưng bày liền ghé vào xem, tiện tay mua luôn chiếc vòng cổ cho Sở Thập Hàm.
“Vòng cổ này không có chức năng sốc điện,” Tạ Diêm giải thích, “Tôi thấy nó rất hợp để che đi vết cắn trên cổ cậu, nên mua tặng cậu cái mới.”
Nhưng kỳ lạ là khi Tạ Diêm nói với nhân viên cửa hàng rằng mình muốn mua “tặng bạn thân” một chiếc vòng cổ, biểu cảm của cô trở nên vô cùng ý nhị.
Sở Thập Hàm liếc nhìn Tạ Diêm, không từ chối, đón lấy chiếc vòng cổ và tự đeo vào.
Phải thừa nhận rằng, động tác đeo vòng cổ của Sở Thập Hàm thực sự rất đẹp mắt. Tạ Diêm chống cằm ngắm nhìn hắn tỉ mỉ điều chỉnh chiếc vòng ôm lấy cổ trắng muốt, màu da đen tương phản rõ nét với làn da lạnh lẽo, cuối cùng che lấp hoàn toàn vết cắn đã phai màu.