[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 29


Vầng trăng khuyết lơ lửng giữa đêm tĩnh lặng, tỏa ánh sáng mờ ảo, dịu dàng. Bầu trời tối bỗng loé lên ánh xanh lam, đôi cánh bướm khổng lồ lướt qua tầng thấp, những hạt phấn óng ánh rơi xuống như để lại vệt đuôi màu xanh.

Màn đêm lại trở về với tĩnh lặng.

Tạ Diêm đứng giữa trung tâm thương mại, mắt lướt qua những bộ quần áo đủ loại trên giá trưng bày. Thật ra, trước đây mỗi bộ đồ của hắn đều may đo riêng, chưa từng thực sự đi mua sắm ở cửa hàng nào. Hiếm hoi đến đây, hắn thấy những bộ trang phục đa dạng này khá thú vị.

“Này,” có tiếng gọi phía sau. Tạ Diêm quay lại, thấy Sở Thập Hàm đang xắn tay áo sơ mi mới, “không phải là đi mua đồ cho anh sao? Tại sao toàn là tôi phải thử đồ?”

Tạ Diêm nhìn cậu với vẻ hứng thú. Bộ đồ này do hắn chọn cho Sở Thập Hàm – áo sơ mi đen kết hợp với quần âu đen, kích cỡ vừa vặn, tôn lên đường nét cơ thể cậu. Đường cong cơ bắp thấp thoáng hiện lên dưới lớp vải, để lộ chút gợi cảm khó cưỡng.

Chiếc áo sơ mi còn được trang bị dây đai màu đen, siết chặt cơ thể săn chắc của Sở Thập Hàm hơn một chút. Phần ngực bị ép nổi lên vài đường nét, toát lên vẻ đẹp vừa kiềm chế vừa gợi cảm lạ thường.

Sở Thập Hàm ngước mắt nhìn lên, đôi mắt đỏ phá vỡ một nửa vẻ lạnh lùng, mang chút dữ dội và ma mị: “Mấy sợi dây này đúng là phiền phức.”

Tạ Diêm bước tới, khẽ cười chỉnh lại dây đai trước ngực cậu cho ngay ngắn hơn. Sợi dây được nới lỏng rồi buông xuống, khiến cơ bắp dưới lớp vải co giật nhẹ: “Cậu cứ thử nhiều bộ rồi mua về là được. Dáng người cậu với tôi cũng tương đương.”

Sở Thập Hàm nhướn mày – đúng là phong cách đại thiếu gia: “Được. Bộ này anh thích không?”

Tạ Diêm ngắm nghía Sở Thập Hàm một lúc, gật đầu hài lòng: “Thích.”

“……” Sở Thập Hàm có cảm giác Tạ Diêm thích thứ không phải là quần áo. Cậu bất lực nhìn hắn: “Tôi hỏi anh có thích bộ đồ này không, thích thì tặng anh. Mấy sợi dây này phiền phức quá.”

“Tôi thấy nó rất hợp với cậu. Không thì tôi giúp cậu đeo dây đai cũng được.” Tạ Diêm cười nói, “Còn quần áo thì… mua nhiều bộ về treo cùng tủ quần áo là xong.”

Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm đầy ẩn ý: “Tôi nhớ anh bị ám ảnh sạch sẽ?”

“Hả? Ám ảnh sạch sẽ chỉ phát tác với người bẩn thôi.” Tạ Diêm khoác vai Sở Thập Hàm, “Tiểu Thập của tôi rất sạch sẽ mà.”

Sở Thập Hàm quay đầu đi chỗ khác. Sau khi kỳ nhạy cảm của Tạ Diêm kết thúc, hắn chẳng thay đổi gì nhiều, chỉ không hiểu sao lại giữ thói quen gọi cậu là “Tiểu Thập”. Mỗi lần hắn gọi như thế, giọng điệu luôn mang theo chút dỗ dành mơ hồ, mà lạ thay, Sở Thập Hàm lại thực sự mắc bẫy: “Ừm.”

Tạ Diêm nheo mắt cười, lại tiện tay lấy thêm hai bộ đồ nữa cho cậu.

Mãi đến khi bước vào khu vực bán đồ lót, Tạ Diêm mới lộ vẻ bối rối.

Hắn đi một vòng quanh khu vực với vẻ thản nhiên, rồi mới kéo tay Sở Thập Hàm, lúng túng nói: “A… tôi không rõ size đồ lót của mình.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.