[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 28


Tạ Diêm nhìn vết thương ở khóe môi Sở Thập Hàm, ngập ngừng không nói: “Tôi… đánh cậu à?”

Sở Thập Hàm liếc nhìn: “Ừ.”

Tạ Diêm im lặng giây lát, lại dò hỏi: “Trên mặt cậu… cũng do tôi ‘đánh’ sao?”

Rất tế nhị – trên cả khuôn mặt Sở Thập Hàm, chỉ có khóe môi là bị thương.

“Anh nghĩ sao?”

Tạ Diêm: “…”

“Mất trí nhớ rồi?” Sở Thập Hàm tiến sát Tạ Diêm, búng tay trước mặt hắn, “Còn nhớ tôi là ai không?”

Tạ Diêm đầu còn đau, bị tay Sở Thập Hàm lắc cho chóng mặt, liền túm lấy bàn tay đó, nhướn mày: “Nhớ chứ, Tiểu Thập.”

Sở Thập Hàm khựng lại.

Tạ Diêm trước đây chỉ khi không tỉnh táo mới gọi cậu bằng cái tên này.

Và cũng chỉ để dụ dỗ cậu nghe lời.

Sở Thập Hàm thoáng chốc hoang mang, không biết Tạ Diêm thực sự đã tỉnh táo hay chưa.

Cho đến khi Tạ Diêm kéo nhẹ tay cậu: “Tôi nghĩ người nên hoang mang lúc này phải là tôi chứ?”

Sở Thập Hàm bừng tỉnh, liếc nhìn bàn tay đang bị Tạ Diêm nắm chặt rồi vội lảng đi, như thể đó chỉ là cái nhìn thoáng qua vô tình: “Còn khó chịu không?”

“Không sao”, Tạ Diêm khẽ cười, kéo Sở Thập Hàm lại gần, “Tôi lại cắn cậu rồi à?”

Sở Thập Hàm ngước mắt lên – không chỉ cắn, mà còn hôn nữa.

Và đúng rồi, còn thích dùng thứ đó cứa vào người cậu qua lớp quân phục.

Thật là… to quá.

Tạ Diêm cẩn thận kiểm tra vết thương sau gáy Sở Thập Hàm. Vết cắn trên tuyến thể ngày một sâu, đến mức chính hắn cũng phải giật mình: “… Xin lỗi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

“Không cần”, Sở Thập Hàm bình thản nói, “Vài ngày nữa sẽ khỏi.”

Tạ Diêm rõ ràng không đồng tình. Tuyến thể vốn là đặc trưng thứ hai của giới tính, vô cùng mỏng manh: “Nếu tuyến thể tổn thương, nặng thì sẽ như tôi…”

Sở Thập Hàm liếc nhìn Tạ Diêm.

Tạ Diêm tiếp tục: “Dù không nghiêm trọng, nhưng nếu ảnh hưởng đến chức năng của cậu thì…”

“…” Sở Thập Hàm không nhịn được, buông lời mỉa mai: “Vậy thì anh chịu trách nhiệm đi.”

Tạ Diêm dừng bàn tay đang đỡ gáy Sở Thập Hàm, nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này: Nuôi một người huynh đệ cũng không khó. Sở Thập Hàm vốn rất ngoan, lại không tốn tiền đến mức khiến Tạ Diêm phải xót…

Không đúng, Sở Thập Hàm đâu cần hắn nuôi, hình như cậu còn có bạn thanh mai trúc mã nào đó mà…

Tạ Diêm buông tay với vẻ mặt uể oải: “Vẫn nên đến bệnh viện thôi, đừng ảnh hưởng đến chuyện… riêng tư giữa cậu và người ấy.”

Sở Thập Hàm cúi mắt, do dự một lúc rồi đành chỉ vào chiếc máy y tế nhỏ cạnh máy phân tích gen: “Tôi dùng cái này được chưa?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.