[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 23


Học viện quân sự chìm vào tĩnh lặng trong màn đêm, chỉ còn ngọn gió nửa đêm khẽ lay động tổ chim đang ngủ.

Một tiếng động rất nhỏ vang lên khi cửa mở. Sở Thập Hàm không bật đèn, tay ném mấy tinh thể biến dị thú lên kệ giày ở lối vào.

Một vệt máu loang trên gương mặt, Sở Thập Hàm bất cẩn dùng tay quệt đi, quay sang bàn uống nước.

Rồi đột nhiên, cậu vấp phải đôi chân dài duỗi thẳng, ngã nhào xuống ghế sofa.

Chính xác hơn là ngã vào lòng một người.

Tạ Diêm bị đạp trúng chân cũng chẳng bận tâm, một tay ôm lấy eo người trong lòng, tay kia với lên bật đèn ngủ: “Về rồi à?”

Sở Thập Hàm hơi nhíu mày: “Sao chưa ngủ?”

“Không phải bảo tôi ‘đợi cậu về’ sao?” Dưới ánh đèn mờ, Tạ Diêm chợt nhận ra vệt máu trên mặt Sở Thập Hàm. Hắn vô thức dùng ngón cái lau đi.

Sở Thập Hàm né tránh.

Lần đầu tiên Tạ Diêm nhíu mày. Máu trên tay là của Sở Thập Hàm, hắn phát hiện một vết thương nhỏ: “Bị thương rồi? Trong nhà có hộp cứu thương không?”

“Không cần.” Sở Thập Hàm chống tay đứng dậy khỏi người hắn: “Loại vết thương này, thuốc còn chưa kịp lấy ra đã lành rồi.”

Tạ Diêm siết chặt tay đang đặt trên eo Sở Thập Hàm, ép cậu ngồi xuống trở lại. Gương mặt hắn không biểu lộ gì, nhưng trong mắt đã lộ chút bất mãn: “Cậu đi làm nhiệm vụ săn tiền thưởng?”

Sở Thập Hàm bị ép ngồi trong lòng Tạ Diêm, cậu cúi mắt nhìn biểu cảm của hắn một lúc, rồi thành thật trả lời: “Ừ.”

Nét mặt Tạ Diêm hơi dịu lại, hắn tháo lưỡi dao năng lượng trên thắt lưng Sở Thập Hàm, tùy ý ném lên bàn trà: “Tôi nhớ mình vừa mới trả lương cho tiểu bảo tiêu của tôi không lâu trước đây.”

Sở Thập Hàm nói khẽ: “Không đủ.”

Tạ Diêm hơi nghi hoặc – 10.000 năng lượng tệ, ngay cả với những công tử nhà giàu ở học viện quân sự cũng là một khoản không nhỏ. Sao Sở Thập Hàm có thể tiêu nhanh thế?

Hắn cho rằng cậu đang đánh giá quá cao giá trị quần áo của mình: “Đồ của tôi không đắt như cậu nghĩ đâu, không cần phải…”

Sở Thập Hàm ngắt lời: “Không đắt, nhưng vẫn không đủ.”

Tạ Diêm giật mình, quan sát một lúc rồi thận trọng hỏi: “Trên người cậu còn bao nhiêu tiền?”

Sở Thập Hàm cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng dưới ánh mắt dò xét của Tạ Diêm, cậu thú nhận: “Hai trăm năm mươi tệ… một hào tám xu.”

Tạ Diêm đờ người ra một giây.

Sở Thập Hàm nghiêm túc bổ sung: “Tôi có thể kiếm thêm, sẽ không bỏ nuôi anh.”

“……” Tạ Diêm do dự hỏi: “Cậu có thói quen xấu gì không?” Sở Thập Hàm không giống kiểu người sa đọa vào cờ bạc hay gái gú đến mức rỗng túi.

Sở Thập Hàm nhìn hắn không chút biểu cảm: “Không.”

“Thế tiền dùng vào việc gì?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.