Tạ Diêm chờ một lúc, thấy trạng thái “đang nhập…” của Yên Nhất Chu nhấp nháy liên tục nhưng chẳng thấy tin nhắn nào gửi tới.
Tạ Diêm: “?”
Cuối cùng bên kia cũng hồi âm.
Yên Nhất Chu: “Không lẽ nào Tạ Diêm? Sa đọa quá, sa đọa quá! Cậu không đến nỗi thế chứ, lại đi làm trai bao thật rồi hả?”
Tạ Diêm: “? Gì mà trai bao, là bạn thôi.”
Yên Nhất Chu: “Bạn cái con khỉ! Giờ cậu đang bị cả trường đồn đại xấu xa, chỉ còn mỗi cái mặt là đáng yêu, hắn chắc chắn là thích cậu rồi, muốn ‘mần thịt’ cậu…”
Tạ Diêm: “…Cảm ơn đánh giá của cậu, mặt tôi đúng là rất đáng yêu.”
Yên Nhất Chu: “Cậu có hiểu trọng tâm vấn đề không? Là ‘mần thịt’! ‘Mần thịt’ đấy!”
Tạ Diêm: “Alpha thì làm sao bị ‘mần thịt’ được?”
Yên Nhất Chu: “Đm Tạ Diêm, cậu là thằng đàn ông thẳng lạc hậu thế kỷ à? Thôi, không thèm giải thích nữa. Tóm lại, dù giờ là bạn, nhưng ở chung lâu ngày, hắn từ từ ‘dụ dỗ’ cậu, cậu đảm bảo không sa ngã?”
Tạ Diêm: “Thứ nhất, hắn không biết dụ dỗ.”
Tạ Diêm: “Thứ hai, tôi bản lĩnh lắm, không thể bị dụ.”
Yên Nhất Chu: “Ừ, tin mới lạ.”
Sở Thập Hàm xếp hàng tới lượt, quay lại hỏi Tạ Diêm muốn ăn gì. Tạ Diêm chưa từng trải nghiệm canteen trường bao giờ, nên thử đáp: “Ăn giống cậu vậy.”
Sở Thập Hàm lại liếc nhìn chiếc điện thoại trong tay Tạ Diêm, quay đi gọi hai suất ăn giống nhau.
Tạ Diêm: “Chuyện chính đây: Mấy dự án trước tôi hợp tác đã hoàn vốn và có lãi rồi, mấy ngày tới cậu theo dõi giúp tôi.”
Yên Nhất Chu: “? Hoá ra cậu có tiền? Thế… thế cậu đóng vai trai bao làm gì?”
Tạ Diêm: “Đùa chút cho vui.”
Yên Nhất Chu: “…”
Hắn chợt hiểu ra – Tạ Diêm chắc phải thích Omega nào đó, đang đóng kịch tình cảm đây mà! Thế mà mình lo sốt vó lên!
Thôi kệ, thích làm gì thì làm, tôi không thèm quan tâm nữa!
…
Tạ Diêm nhận quá nhiều ánh mắt tò mò, Sở Thập Hàm liền gói đồ ăn mang về căn hộ.
Hai người ngồi trong phòng ăn yên tĩnh. Tạ Diêm cám ơn rồi mở hộp cơm, quan sát kỹ lưỡng những món ăn bốc khói – thật sự chưa từng thử qua, rất lạ lẫm.
Trong hộp đủ các món, hắn gắp một miếng thịt kho tàu nếm thử. Đầu bếp trường quân đội nấu không tệ, khá ngon.
Sở Thập Hàm không vội ăn, đôi mắt đỏ cứ dán chặt vào Tạ Diêm. Biểu cảm hắn khó đoán, không rõ thích hay không. Nhưng sau một miếng, Tạ Diêm dừng đũa.
Sở Thập Hàm: “Không thích?”
Tạ Diêm hơi giật mình, chưa kịp trả lời thì đã nghe thêm:
Sở Thập Hàm: “Muốn ăn gì? Tôi đi mua.”
Lại thấy xót tiền cho cậu, Tạ Diêm lắc đầu: “Không cần, tôi thích mà.”