[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 20


Sở Thập Hàm đứng bên ngoài phòng tắm, gõ cửa: “Anh định tắm bao lâu nữa?”

Từ bên trong vọng ra giọng nam đầy bất đắc dĩ, phảng phất hơi nước ấm: “Sở Thập Hàm, cậu… rốt cuộc có phải alpha không vậy?”

Sở Thập Hàm gật đầu: “Anh không từng liếm rồi sao? Tuyến thể của tôi.”

Xuyên qua cánh cửa kính mờ, tiếng cười khẽ của Tạ Diêm vang lên: “Được, tiểu alpha, bình thường cậu giải quyết nhu cầu sinh lý không tốn chút thời gian nào sao?”

Đôi mắt Sở Thập Hàm đăm đăm nhìn cánh cửa một lúc: “Anh đang châm chọc tôi không đủ năng lực?”

“Dĩ nhiên là không,” giọng Tạ Diêm xuyên qua cửa nghe không rõ ràng, “Là alpha cấp S, tôi tin năng lực ‘một phương diện’ nào đó của cậu cũng rất mạnh.”

“Ừ,” Sở Thập Hàm liếc nhìn bàn tay bị còng bên cửa phòng tắm, “Vậy là một tiếng bốn mươi ba phút tám giây rồi, anh ra được chưa?”

“Có lẽ… chờ thêm một tiếng nữa?”

Sở Thập Hàm bèn khoanh tay, tựa lưng vào cửa phòng tắm.

Dòng nước ấm chảy dọc theo mái tóc màu hạt dẻ, lướt qua những đường cơ bắp uyển chuyển, tụ lại ở bụng rồi tiếp tục trôi xuống dưới. Tạ Diêm nhìn thấy bóng người mờ ảo in trên cánh cửa kính, đôi mắt hắn tối lại.

Dòng nước chảy càng lúc càng nhanh.

“Sở Thập Hàm, cậu đã từng yêu ai chưa?”

Sở Thập Hàm đang khép hờ mắt tựa vào cửa, khi Tạ Diêm đột ngột hỏi, y từ từ mở đôi mắt đỏ như máu: “Chưa.”

“Có bao giờ nghĩ về… mẫu người mình thích không?” Dường như đã đến đoạn quan trọng, hơi thở Tạ Diêm trở nên nặng nề hơn, “Lần trước cậu nói, cậu không thích omega?”

Sở Thập Hàm không hiểu tại sao Tạ Diêm đột nhiên hỏi chuyện này, chỉ đáp gọn: “Ừ. Không hứng thú.”

“Tốt, tôi cũng vậy.” Giọng Tạ Diêm hiếm hoi mang chút phiền muộn, “Đôi lúc tôi nghĩ, giá như mình không phải alpha thì tốt.”

Đặc biệt lại là một alpha rối loạn thông tin tố.

Sở Thập Hàm chợt hiểu: “Anh đang lo lắng về vấn đề dao động tin tức tố?”

Nếu rời khỏi Tạ gia, mất đi những mối quan hệ và thủ đoạn kia, Tạ Diêm có lẽ không thể tự mình đối mặt với kỳ nhạy cảm tiếp theo.

Trừ khi hắn đánh dấu một omega.

“Nhưng được cái này thì mất cái kia.” Tạ Diêm cười khẽ, “Nếu không phải alpha, có lẽ tôi cũng không mạnh mẽ như bây giờ. Con người không thể tham lam quá mức.”

Sở Thập Hàm trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lên tiếng: “Nếu tuyến thể của anh ngày ấy không bị thương thì…”

“Giả định rất lãng mạn.” Tạ Diêm khen ngợi Sở Thập Hàm một câu, “Nói về cậu đi, không thích omega? Vậy thích beta sao? Cũng rất tốt… Hay có mẫu người cụ thể nào?”

Đầu ngón tay Sở Thập Hàm khẽ chạm vào hoa văn trên cửa kính mờ: “Người ấy rất đẹp.”

Giọng Tạ Diêm ngừng lại một nhịp, dường như không ngờ Sở Thập Hàm lại thích một cách… thô trực tiếp đến thế: “Còn gì nữa?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.