Tạ Diêm đóng cửa lại, vứt túi đồ ăn sáng lên bàn rồi quay sang kiểm tra Sở Thập Hàm trong buồng y tế.
Vết thương của Sở Thập Hàm rất nặng. Khi Tạ Diêm đưa cậu về nhà, cậu gần như đã ngất đi. May mắn thay, trong nhà có buồng y tế, Tạ Diêm để Sở Thập Hàm nằm trong đó suốt đêm, còn mình thì ngồi canh bên cạnh đến tận sáng mới ra ngoài mua đồ ăn sáng cho cả hai.
Nhưng khi Tạ Diêm mở cửa phòng, hắn phát hiện Sở Thập Hàm đã không còn trong buồng y tế nữa. Thay vào đó, cậu đang đứng cạnh bàn làm việc, cúi đầu đeo chiếc vòng cổ vào.
Chàng thanh niên lạnh lùng mặc chiếc áo sơ mi của Tạ Diêm, cổ áo hé lộ vài vết thương mới đỏ hỏn rồi lại bị chiếc vòng cổ che đi một nửa. Nghe tiếng mở cửa, đôi mắt đỏ của Sở Thập Hàm ngẩng lên nhìn, vừa khóa chiếc vòng cổ vừa thản nhiên chào: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Tạ Diêm đáp lại, bước tới giúp Sở Thập Hàm vén tóc sau gáy lên, ngón tay nhanh nhẹn khóa nốt hai khóa còn lại. “Không nằm trong buồng y tế, lại ra đây đeo thứ này?”
“Sợ anh không yên tâm.” Sở Thập Hàm đưa điều khiển cho Tạ Diêm. “Chắc anh còn nhiều điều muốn hỏi.”
Tạ Diêm tung hứng chiếc điều khiển trên tay: “Dĩ nhiên rồi. Vậy bạn học Sở Thập Hàm muốn thành khẩn khai báo để được khoan hồng, hay cứng đầu để bị xử nghiêm?”
Sở Thập Hàm chỉ vào chiếc điều khiển: “Có thể giật điện tôi.”
“Tôi không ngược đãi người bị thương.” Tạ Diêm vứt chiếc điều khiển sang một bên, dẫn Sở Thập Hàm vào phòng khách, “Đã ngủ dậy rồi thì đi ăn sáng đi.”
Trên bàn là bữa sáng đơn giản và sữa. Sở Thập Hàm khẽ sững lại: “Của tôi?”
“Không thì của ai?” Tạ Diêm ngồi xuống, đẩy phần ăn về phía Sở Thập Hàm, “Đã bảo không ngược đãi người bị thương mà. Cậu cả ngày lẫn đêm chưa ăn gì rồi.”
Sở Thập Hàm mím môi, ngồi xuống bàn và mở hộp đồ ăn.
“Đáng lẽ cho cậu ăn cháo sẽ tốt hơn, nhưng tôi không mua được.” Tạ Diêm giơ tay lên, “Với lại tôi cũng không biết nấu ăn.”
Sở Thập Hàm nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Nấu cháo cũng không biết?”
“…” Tạ Diêm uống một ngụm sữa, “Không biết.”
Sở Thập Hàm: “Gạo thêm nước, cũng không biết?”
Tạ Diêm lần đầu cảm thấy bị khinh thường: “Vậy sao? Nếu đơn giản thế thì làm thử xem.”
Sở Thập Hàm nhíu mày suy nghĩ: “Vậy nếu Bạch Cẩn An đoạt lại thân phận của anh, anh tính làm sao?” Không lẽ tự nuôi thân cũng không xong?
Tạ Diêm khựng lại. Hóa ra Sở Thập Hàm không phải đang châm chọc, mà đang lo cho cuộc sống tương lai khốn khó của hắn?
Chưa kịp mở miệng, Sở Thập Hàm đã như nghĩ thông điều gì, tay nắm chặt dao năng lượng ở thắt lưng định đứng dậy: “Bạch Cẩn An giờ đang ở Tạ gia, bất cứ lúc nào cũng có thể vạch trần thân phận anh. Phải giết ngay.”
Tạ Diêm vội kéo Sở Thập Hàm ngồi xuống, đẩy ly sữa đang cầm về phía cậu: “Ông nội đang ở đó, cậu giết kiểu gì? Ăn sáng trước đi.”