Khi Sở Thập Hàm chạy tới, nhà bếp đã tan hoang. Hai xác Vương Xà khổng lồ chồng chất lên nhau, máu loang khắp nền gạch.
Tạ Diêm dựa lưng vào tường, tay buông thõng bên cạnh lưỡi dao năng lượng. Đầu cúi gằm, một tay siết chặt cổ chân – làn da thường ngày trắng nõn giờ đã ngả màu xanh tái.
Sở Thập Hàm nuốt khan, linh cảm bất an dâng trào.
“Tạ Diêm.” Cậu quỳ xuống bên cạnh, mới nhận ra đôi mắt phượng của hắn đã nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Giọng cậu khàn đặc: “Tạ Diêm!”
“Bị cắn rồi còn gì.” Gã trung niên khua tay đầy châm chọc: “Nọc độc Vương Xà á… Chuẩn bị hậu sự đi là vừa.”
Ngón tay Sở Thập Hàm run nhẹ khi chạm vào gò má lạnh ngắt của Tạ Diêm. Không một phản ứng. Cậu cắn môi, cố gạt bàn tay đang bám chặt cổ chân của Tạ Diêm nhưng vô ích.
Sau một hơi thở dài, Sở Thập Hàm đứng dậy, ánh mắt đen kịt hướng về gã đàn ông: “Mày có thuốc giải không?”
“Giải độc để làm gì?” Gã đàn ông cười nhạt ra hiệu, “Làm nốt việc đi rồi báo cáo rằng ‘Tạ thiếu gia tự lượng sức giết Vương Xà nên trúng độc chết’. Chà, tiếc cho mấy con rắn quý của tao…”
Chữ “rắn” còn chưa kịp dứt, một luồng khí lạnh xé gió lao tới! Gã ta chậm rãi cúi đầu nhìn vai mình – một nhát dao găm đã cắm sâu, máu tươi ồ ạt tuôn ra.
Chưa kịp kêu thét, Sở Thập Hàm đã như cơn lốc áp sát, tay nắm chặt đầu gã đập mạnh vào tường gạch: “Đưa thuốc giải.”
“Đ.m… Đúng là giống phản chủ…”
Bịch! Bịch! Bịch! – Như đang nghiền nát một khúc thịt, Sở Thập Hàm bình thản nhìn đầu gã ta biến dạng dần. Tường trắng loang lổ vệt máu đỏ tươi: “Đưa thuốc giải.”
“Aaaaa – Thôi… Thôi đập nữa… Thật sự không có thuốc giải… Chặt chân nó đi… Nó vẫn sống được…” Gã ta giãy giụa, miệng phun máu.
Rầm! Sở Thập Hàm hạ thấp tầm mắt, dùng toàn lực đập mặt gã ta vào vũng máu loang trên tường. Thân thể gã mềm nhũn ra, ngất lịm.
Từ thắt lưng rút ra một thanh đoản đao năng lượng, Sở Thập Hàm cúi xuống dùng vạt áo quân phục lau sạch lưỡi dao. Cậu quỳ xuống cạnh Tạ Diêm, tay nắm chặt cổ chân đã tím ngắt của đối phương.
Lưỡi dao áp vào ống quân phục Tạ Diêm.
Chặt đi…
Mũi dao run nhẹ, Sở Thập Hàm cắn chặt hàm răng nhưng không thể đẩy lưỡi dao tiến thêm phân nào.
“Keng!” Thanh đoản đao năng lượng bị ném phịch xuống nền.
Sở Thập Hàm cúi người, đôi môi mỏng áp sát cổ chân tím ngắt của Tạ Diêm.
Còn cách 0.01cm, một bàn tay đột ngột đè lên đỉnh đầu cậu, kéo gương mặt lên.
Sở Thập Hàm: “?”
Tạ Diêm ho khan một tiếng, gương mặt có chút ngượng ngùng khi thấy Sở Thập Hàm đang ở tư thế kỳ lạ giữa hai chân mình. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Sở Thập Hàm lên: “A… hình như diễn hơi quá rồi nhỉ?”