[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 13


“Mẹ kiếp, con quái vật nhỏ đó lại đánh bại người của lão rồi, đúng là đồ bạc tình…”

“Không kiểm soát được người, thì dùng thứ khác mà kiểm soát…”

“Ý là…”

“Đảm bảo sẽ có một con chó ngoan ngoãn.”

……

Tạ Diêm giẫm phải vũng máu nhớp nháp dưới chân. Cảnh tượng trước mắt kỳ lạ trùng khớp với lần đầu gặp Sở Thập Hàm. Hắn lạnh lùng liếc nhìn, nhận lấy chiếc vòng cổ: “Muốn đeo thứ này?”

Sở Thập Hàm gật đầu.

Một giọt máu từ vết thương trên má Tạ Diêm lăn xuống. Hắn bỏ qua, chỉ im lặng quan sát Sở Thập Hàm: chàng trai trước mặt vốn mang dáng vẻ ngang ngược, đôi mắt đỏ hung dữ, giờ lại cúi gằm, thậm chí không dám ngẩng lên nhìn thẳng.

Một lúc lâu sau, Tạ Diêm mới lên tiếng: “Cậu biết vòng cổ là để đeo cho cái gì không?”

Sở Thập Hàm khẽ rung mi mắt, không đáp.

“Trước giờ đeo bao nhiêu lần rồi?” Tạ Diêm quan sát biểu cảm của cậu. “Ai đeo cho cậu?”

“Không có ai cả.” Sở Thập Hàm ngập ngừng, thành thật trả lời, “Họ không thể tới gần tôi.”

Tạ Diêm dùng đầu ngón tay xoa nhẹ chiếc vòng cổ – hiểu ý là, có người muốn đeo, nhưng không thể lại gần, nên chưa từng thành.

“Vậy tôi đeo được?”

Sở Thập Hàm: “Được.”

Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Tạ Diêm khẽ cười: “Lại đây.”

Sở Thập Hàm bước tới.

Tạ Diêm ôm lấy Sở Thập Hàm, chiếc vòng cổ bằng sắt lạnh giá chạm vào làn da ấm áp mềm mại. Hắn không vội đeo ngay, mà để món đồ kim loại lạnh lẽo đó lướt nhẹ trên da thịt: “Thật sự muốn đeo?”

Sở Thập Hàm ngoan ngoãn đứng im.

“Nếu tôi nói tôi không giận thì sao?” Tạ Diêm dùng vòng cổ khẽ nâng cằm. “Vẫn muốn đeo à?”

“Nếu anh không muốn tôi làm anh bị thương.”

“Lo cho tôi đến thế sao?” Tạ Diêm nhìn cậu ta đầy suy tư. “Nhưng tôi đâu có sợ…”

“Lắm lời.” Sở Thập Hàm liếc Tạ Diêm một cái. “Đeo đi.”

Chà, vẫn còn chút hung hăng.

Tạ Diêm cúi mắt, nắm lấy vòng cổ luồn vào cổ họng trắng nõn. Khi khóa đóng lại, mùi tequila hoàn toàn biến mất. Hắn thất vọng dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào vòng cổ: “Xong rồi.”

Sở Thập Hàm gật đầu, quay sang đưa cho Tạ Diêm một chiếc điều khiển nhỏ cỡ chìa khóa: “Nhấn nút đỏ sẽ có dòng điện.”

Tạ Diêm dùng ngón tay lướt nhẹ quanh mép nút bấm: “Có đau không?”

Sở Thập Hàm chưa từng đeo bao giờ – những kẻ trước đây muốn đeo cho cậu có lẽ đã mục xương dưới mồ. Cậu bình thản suy đoán: “Chắc có?”

“Vậy thì tôi sẽ không dùng đâu.” Tạ Diêm bỏ điều khiển vào túi áo, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không nỡ để cậu đau đâu, bạn học Tiểu Sở.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.