[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 10


Tạ Diêm sững người một lúc mới hiểu Sở Thập Hàm đang nhìn vết thương trên trán mình. Hắn hơi nghi hoặc nhìn Sở Thập Hàm: “Cậu muốn đánh ông ấy?”

Sở Thập Hàm lạnh lùng gật đầu, sau khi gật xong vẫn dán mắt vào vết thương của Tạ Diêm.

“Nếu nói người đó có địa vị cao hơn cậu?”

Sở Thập Hàm không chút biểu cảm: “Vẫn đánh được.”

“Cậu mà đánh ông ấy, tôi e là không thể đồng ý đâu.” Tên ngoài vòng pháp luật này… Tạ Diêm cuối cùng cũng bật cười, tâm trạng xấu vô cớ trở nên tốt hơn. “Vết thương đã xử lý rồi, không sao. Sao cậu lại ở đây?”

Sở Thập Hàm dường như vẫn đang suy nghĩ xem “kẻ mà Tạ Diêm bị đánh rồi còn bảo vệ” rốt cuộc là ai, nghe hỏi chỉ trả lời qua loa: “Đi ngang qua.”

“Vừa hay đi ngang qua khu vực xuất hiện quái vật dị biến vừa được phân chia?” Tạ Diêm cười nhắc khéo. “Tôi chắc chắn mình là người nhận nhiệm vụ tiêu diệt ong chúa. Cậu đang nhận việc riêng?”

Sở Thập Hàm khựng lại, rồi đẩy tinh thể hạt nhân trong tay về phía Tạ Diêm: “Cho anh. Đừng nhận nhiệm vụ khi bị thương.”

Tạ Diêm biểu cảm càng thêm kỳ quặc: “…Ý cậu là, tôi chỉ bị thương ở trán thì phải nghỉ ngơi, còn bắt một bệnh nhân vừa bị gãy chân đi làm nhiệm vụ thay tôi?”

“……” Sở Thập Hàm ngập ngừng, “Tôi đã khỏi rồi.”

“Tôi sẽ chuyển nhiệm vụ cho cậu.” Tạ Diêm nói bằng giọng không cho phép từ chối. Đang định mở thiết bị liên lạc, hắn bỗng ngẩng đầu, áp sát Sở Thập Hàm: “Mùi gì thế?”

Sở Thập Hàm toàn thân cứng đờ, đẩy mạnh Tạ Diêm ra, lùi lại năm mét.

Tạ Diêm sững người, ngón tay đang giữa không trung bấm nhẹ vào nhau trước khi buông xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Thập Hàm.

Sở Thập Hàm nhanh chóng cúi đầu, lấy từ túi ra một hộp nhỏ, mở vội.

Từ khoảng cách đó, Tạ Diêm nhìn kỹ và đoán ra – đó là miếng dán cách ly tin tức tố.

Động tác của Sở Thập Hàm có chút lóng ngóng khác thường. Đôi tay từng vững vàng đến đáng sợ trước những quái vật dị biến mạnh nhất, giờ lại run nhẹ.

Cả hộp miếng dán rơi vãi trên mặt đất.

Sở Thập Hàm vội vàng cúi xuống nhặt.

Nhân lúc cậu cúi xuống, Tạ Diêm nhanh chóng áp sát, đè Sở Thập Hàm đang giãy giụa dữ dội vào tường: “Lại chạy nữa hả?”

“Buông ra!” Sự kháng cự mãnh liệt khiến gương mặt Sở Thập Hàm ửng lên sắc hồng mỏng manh, “Tôi đang trong kỳ nhạy cảm!”

“Cậu vừa nói với tôi một lần rồi,” Tạ Diêm thong thả ghì chặt “Tôi đã nói sẽ không tấn công cậu.”

Sở Thập Hàm hoàn toàn có thể thoát khỏi Tạ Diêm nếu muốn, nhưng rõ ràng cậu không muốn làm tổn thương đối phương, chỉ biết cam chịu. Tin tức tố cũng vì xúc động mà bắt đầu rò rỉ mất kiểm soát.

Một mùi hương kỳ lạ nhưng dễ chịu. Tạ Diêm cúi xuống gần hơn, muốn ngửi rõ mùi hương đó.

Nhưng Sở Thập Hàm lại run lên toàn thân. Giãy giụa vô ích, cậu thở gấp, rồi Tạ Diêm lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu van xin: “Đừng ngửi… Anh bị dị ứng rượu.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.