Tạ Diêm đặt máy ghi hành vi vào khe chính.
“Bíp — Tên: Tạ Diêm
Nội dung trừ điểm: Làm hư hại bàn ghế nhà trường, trừ 4 điểm.
Phạt tiền: 2000 năng lượng tệ.”
“Hả?” Yên Nhất Chu bên cạnh cúi người lại gần, “Không thể nào, Tạ Diêm, cậu mà cũng bị trừ điểm á?”
Tạ Diêm “ừ” một tiếng, kết nối tài khoản cá nhân và chuyển khoản phí phạt 2000: “Cậu nên biết, điểm hạnh kiểm ở học viện quân sự này không quan trọng…”
“Quan trọng là xếp hạng.” Yên Nhất Chu nối lời, “Câu này bố tôi nói không biết bao nhiêu lần rồi. Tạ Diêm, đặt trước nhé, nhớ ghép đội với tôi đấy.”
Tạ Diêm không xác nhận cũng không phủ nhận.
Học viện Quân sự Liên Sao – một trong số ít phe trung lập giữa Liên minh và Đế quốc, mục đích thành lập ban đầu thực chất là để đào tạo nhân tài chiến đấu chống lại Quái vật Dị biến.
Nhưng kể từ sau trận thủy triều quái vật bị Liên bang và Đế quốc hợp lực tiêu diệt mười năm trước, lũ quái vật dị biến còn sót lại đã không đủ sức gây họa. Liên minh và Đế quốc lại bắt đầu âm thầm so kè với nhau.
Học viện quân sự dần trở thành cơ quan trung gian tuyển chọn nhân tài quân sự cho cả hai phe.
Tiêu chuẩn tuyển chọn khá công bằng.
Mỗi năm dựa trên biểu hiện thi cuối kỳ, điểm nhiệm vụ thực chiến, thứ hạng diễn tập… để xếp hạng tổng hợp. Đạt đến cấp độ tương ứng sẽ được phong quân hàm trực tiếp.
Nói cách khác, chỉ cần đủ xuất sắc, rất có thể ngay khi còn đi học đã có thể đảm nhiệm chức vụ quân sự cấp cao.
“Trong số tân sinh viên năm nay, mạnh nhất chắc là cậu và Sở Thập Hàm nhỉ? Hai alpha cấp S,” Yên Nhất Chu vỗ vai Tạ Diêm, “Bọn tôi đều đang chờ cậu đánh bại hắn đấy.”
Nếu Tạ Diêm đại diện cho Đế quốc trong khóa sinh viên này, thì Sở Thập Hàm chính là chiến lực mạnh nhất của Liên bang.
Hai phe vốn đã có hiềm khích từ lâu nhất quyết phải phân thắng bại giữa hai người họ.
Tạ Diêm – người vừa mới thay Sở Thập Hàm nộp phạt: “……”
“Này, nói thật đi,” Yên Nhất Chu kéo Tạ Diêm lại gần, hỏi khẽ, “Cậu có đánh bại được Sở Thập Hàm không?”
Ánh mắt Tạ Diêm liếc xuống tay Yên Nhất Chu: “Đánh cậu thì dư sức.”
“Chà.” Yên Nhất Chu vội buông tay ra, “Cái tính khí khó ưa này của cậu, làm sao mà qua lại được với Bạch Cẩn An?”
Tạ Diêm không thích người khác chạm vào mình, nhưng thường sẽ không thể hiện ra, chỉ lặng lẽ tránh những tiếp xúc không cần thiết. Chỉ là với Yên Nhất Chu thân quen…
“Không qua thì thôi.” Tạ Diêm mở máy liên lạc, trường học đã phát thưởng nhiệm vụ sơ cấp cho tân sinh viên, hắn tùy ý nhận vài cái, “Tôi bận, không rảnh giải quyết chuyện tình cảm.”
“Được rồi người bận rộn,” Yên Nhất Chu nhún vai, “Miễn là cậu ứng phó được với cô chú.”
Lông mày Tạ Diêm cuối cùng cũng nhíu lại.