Tạ Diêm lần đầu tiên trong đời thấy xót xa vì tiền, lại là xót tiền thay cho Sở Thập Hàm.
Hắn liếc nhìn đống bàn ghế cong vẹo dưới đất, có thể đoán trước khoản tiền bồi thường mà Sở Thập Hàm phải trả sẽ là một con số khổng lồ.
“Theo tôi đi đăng ký biên bản trừ điểm.” Tạ Diêm tắt máy ghi hình, dựng lại chiếc ghế gần đó, “Lại đây, Sở Thập Hàm.”
Sở Thập Hàm còn chưa nhúc nhích, mấy tên du côn dưới đất đã lồm cồm bò dậy. Tên đầu vàng vừa ôm bụng vừa gào lên: “Sao lại thế? Hắn đánh chúng tôi thế này mà chỉ bị tính tội phá hoại tài sản công?”
“Cũng đúng.” Tạ Diêm dừng bước, quét mắt nhìn xung quanh rồi gật đầu, “Vậy thì tính thêm tội khác cũng được. Nếu tôi không nhầm, các người là bên ra tay trước. Gây rối trật tự bị trừ bao nhiêu điểm nhỉ? À, tôi nhớ là 30 điểm, đình chỉ học một tuần.”
Lũ du côn đồng loạt há hốc mồm.
“Tất nhiên rồi.” Tạ Diêm quay sang nhìn Sở Thập Hàm, lại lôi máy ghi hình ra, “Nhiều người tấn công một người trước, người bị tấn công… ừm, nhiều lắm là phòng vệ quá mức. Gây rối trật tự và phòng vệ chính đáng… mấy bạn này, có muốn đăng ký biên bản không?”
“Đ*t mẹ mày!” Tên đầu vàng bò dậy, định phun bãi nước bọt dính máu xuống đất, nhưng lại sợ Tạ Diêm trừ điểm, đành đứng đó trừng mắt nhìn Tạ Diêm dẫn Sở Thập Hàm đi.
…
Ánh hoàng hôn chiếu xuống những bậc thang đá xếp lớp. Sở Thập Hàm cúi đầu định bước xuống, tay Tạ Diêm đã đưa ra đỡ.
Sở Thập Hàm né tránh bàn tay ấy.
Tay Tạ Diêm lơ lửng giữa không trung một chút, ngón cái và ngón trỏ chà xát nhẹ rồi rút về: “Xem ra tôi lo lắng hão rồi? Còn đánh nhau được, xem ra sức khỏe tốt lắm.”
“Lo cho tôi làm gì?” Sở Thập Hàm vài bước đã xuống hết cầu thang, không thèm ngoái lại, “Lo cho Bạch Cẩn An của anh đi, không phải nó vẫn đang đợi anh sao?”
“Đợi tôi? Tôi đâu có sống chung với cậu ta, tài xế sẽ đưa cậu ta về nhà.” Tạ Diêm dừng một nhịp, giọng đùa cợt, “Chỉ có mình cậu từng ở chung với tôi thôi.”
Sở Thập Hàm dừng bước, quay lại nhìn Tạ Diêm: “Tôi bắt nạt omega của anh, anh không tức giận?”
“Ừm?” Tạ Diêm giả vờ suy nghĩ một lúc, “Tôi tưởng là cậu ta bắt nạt cậu chứ.”
Sở Thập Hàm khựng lại một giây.
“Không phải cậu ta đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa? Hay là tôi nghe nhầm?” Tạ Diêm bước tới trước mặt Sở Thập Hàm, lần này chạm vào vai đối phương, cảm nhận người trong lòng mình không còn né tránh nữa, “Nhưng một alpha đánh omega sẽ vi phạm Luật Bảo vệ Omega, rất nghiêm trọng, đương nhiên phải ngăn rồi.”
Sở Thập Hàm nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: “Anh thật sự thích Bạch Cẩn An?”
Tạ Diêm cảm thấy kỳ quặc, sao ai cũng thích hỏi hắn câu này.
“Đôi khi không nhất thiết phải thích, tôi và cậu ta có độ tương hợp rất cao,” Tạ Diêm kiên nhẫn giải thích, “Hơn nữa, tôi cho rằng dù có yêu ai đó, tôi cũng sẽ không mất hết lý trí mà bảo vệ họ một cách mù quáng.”