“Muộn rồi.” Tạ Diêm liếc nhìn qua các tiện nghi trong phòng khách sạn rồi đặt thẻ từ lên đầu giường. “Cậu nghỉ ngơi đi.”
Sở Thập Hàm đứng bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn.
Thấy mọi thứ đã ổn, hắn cũng không định ở lại thêm, quay người định đẩy cửa bước ra.
Khi ngón tay vừa chạm vào tay nắm, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân nhanh như gió xông tới.
Tạ Diêm lập tức nghĩ đến chân của Sở Thập Hàm, vội quay người, nhưng một cú móc ngay lập tức đánh trúng bụng hắn. Lực xông tới của Sở Thập Hàm khiến cả hai cùng ngã nhào xuống.
Bản năng khiến hắn túm lấy bắp chân Sở Thập Hàm, bảo vệ vết thương của cậu.
“Rầm—” Lưng Tạ Diêm đập mạnh vào cánh cửa, hai người cùng ngã vật xuống sàn.
Sở Thập Hàm lại lần nữa giơ nắm đấm, thẳng hướng mặt hắn.
Nắm đấm cuối cùng vẫn lơ lửng giữa không trung, không thể đánh xuống. Sở Thập Hàm nhìn Tạ Diêm một lúc rồi buông lỏng tay.
Tạ Diêm không kịp phòng bị, hắn ôm bụng, quay đầu ho nhẹ một tiếng nhưng vẫn cười nhìn Sở Thập Hàm: “Giận đấy à?”
Sở Thập Hàm tránh ánh mắt hắn, định đứng dậy bỏ đi: “Cút ngay.”
Nhưng Tạ Diêm nắm lấy bắp chân cậu kéo nhẹ, khiến Sở Thập Hàm mất đà ngã ngửa vào lòng hắn: “Tôi đã nói rồi, phải nghe lời bác sĩ, không được vận động mạnh.”
Sở Thập Hàm bị ép nằm gọn trong vòng tay hắn.
Tư thế này với hai alpha thật kỳ quặc – không giống một cái ôm mà như hai người đang vật lộn.
Và đúng là họ đang đánh nhau thật.
“Anh không có tư cách sai khiến tôi.” Sở Thập Hàm nghiêng đầu, gân xanh nổi lên rõ rệt trên cổ trắng muốt, như đang kìm nén cơn muốn đấm Tạ Diêm.
Tạ Diêm nhướng mày, không để tâm đến câu nói đó: “Khách sạn này trang bị đầy đủ tiện nghi, tôi cũng sẽ nhờ người chuyển buồng y tế đến đây.”
Sở Thập Hàm không thèm liếc nhìn hắn lấy nửa con mắt.
“Cậu không muốn ở khách sạn, muốn về nhà tôi à? Nhà tôi có gì hay ho khiến cậu day dứt thế?” Tạ Diêm chăm chú suy nghĩ rồi đưa ra kết luận vô cùng không đáng tin: “Là tôi chăng?”
Cơ thể Sở Thập Hàm khẽ cứng lại, một cái rất khó nhận ra.
“Nếu là tôi thì tôi có thể ở lại đây cùng cậu.”
Tạ Diêm kinh ngạc phát hiện sau khi nói câu này, Sở Thập Hàm đột nhiên không giãy giụa nữa. Hắn vừa định mở miệng bảo cậu đi nghỉ ngơi thì người trong lòng bỗng chống vai hắn đứng dậy, quay lại giường: “Anh, lên giường nằm.”
Lại thật sự tin rồi?
Tạ Diêm: “Thế còn cậu?”
Sở Thập Hàm chỉ tay xuống đất.
Tạ Diêm: “…Ý cậu là tôi làm gãy chân người ta rồi còn bắt người ta ngủ dưới đất?”
“Không phải anh đánh, anh đánh không lại tôi.” Sở Thập Hàm ngập ngừng một chút rồi nói, “Tôi tự ngã.”