“Thằng này, lúc nhận giải sao biến mất tiêu thế?” Yên Nhất Chu nâng ly rượu đến gần, “Bao nhiêu người đang chờ ngắm phong thái của Tạ đại thiếu gia đấy.”
Một người bạn học bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, tiệc mừng tối nay, đội trưởng Tạ phải uống thêm vài ly nữa đi chứ!”
“Cảm ơn,” Tạ Diêm đáp lời nhưng không nâng ly, “Tiếc là tôi dị ứng rượu.”
“Haiz.” Yên Nhất Chu vỗ vai người bạn kia, “Bệnh cũ của nó rồi, cậu uống với tôi đi!”
Tạ Diêm nhìn Yên Nhất Chu dắt người kia đi, cúi mắt nhấp ngụm nước lọc vô vị.
Gọi là tiệc mừng, nhưng thực chất giống buổi giao lưu trước khai giảng hơn, biết bao kẻ háo hức mong được làm quen với những nhân vật như Tạ đại thiếu gia.
Nhưng với Tạ Diêm, những cuộc giao thiệp nhàm chán này đã diễn ra từ khi hắn còn nhỏ, chẳng có gì hứng thú.
Huống chi Tạ Diêm lát nữa còn phải về dự tiệc gia tộc.
Hắn hờ hững đối đáp vài câu với người khác, ánh mắt chợt hướng về góc phòng nơi Sở Thập Hàm đang ngồi.
Người thanh niên ấy lặng lẽ tựa lưng vào ghế, trước mặt đặt ly sâm panh không động đậy. Đôi mắt đỏ như máu khẽ nhìn xuyên qua lớp thủy tinh mỏng manh, tựa hồ đang suy tư điều gì xa xôi.
Cũng không ít người muốn bắt chuyện, nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh lùng ấy liếc qua, đủ khiến họ lui bước.
Tạ Diêm khẽ cúi đầu giấu đi nụ cười bật ra nơi khóe môi.
Sở Thập Hàm là hắn mang tới. Mấy ngày nay bận rộn, Tạ Diêm gần như không để ý tới người trong nhà. Mãi đến khi Yên Nhất Chu nhắc tới tiệc mừng, hắn mới chợt nhớ tới Sở Thập Hàm, quay về đưa người tới cùng.
Nhưng lát nữa hắn phải về Tạ gia, Sở Thập Hàm sẽ làm gì?
Cũng có thể nhờ trợ lý đưa về, nhưng Tạ Diêm biết Sở Thập Hàm là loại ngang bướng, khó lòng khuyên nổi. Rồi cậu ta sẽ lại lết về ký túc bằng đôi chân đang thương, hôm sau Tạ Diêm quay về thấy thế, bao công chữa trị mấy ngày coi như đổ sông đổ bể.
Tạ Diêm khẽ thở dài ngao ngán, bước tới góc phòng.
Khi cảm nhận có người lại gần, Sở Thập Hàm vô thức liếc mắt nhìn – lần này không phải ánh mắt dọa người thường thấy.
Gặp phải ánh mắt Tạ Diêm, Sở Thập Hàm khựng lại, không có động tác xua đuổi.
Khóe mắt phảng phất sắc đỏ tự nhiên, Tạ Diêm thầm nghĩ.
Khi Tạ Diêm đứng trước mặt, Sở Thập Hàm khẽ đẩy ly sâm panh sang bên: “Có việc gì?”
“Lát nữa tôi phải đưa Cẩn An về nhà họ Tạ.” Tạ Diêm cười nhẹ, giữ khoảng cách vừa đủ để cuộc trò chuyện trông như lời hỏi thăm xã giao thông thường, “Cậu định về bằng cách nào?”
Đôi mắt đỏ quay sang chỗ khác: “Đi bộ.”
“Đoán trước rồi.” Tạ Diêm gật đầu, biểu cảm nghiêm túc đến lạ lùng: “Sở Thập Hàm, cậu muốn đeo bám tôi cả đời à?”