“Cậu nghĩ đây là thẻ của tôi?” Tạ Diêm đưa mắt nhìn lại Sở Thập Hàm, “Trên đó chắc chắn không có tên tôi.”
Sở Thập Hàm khẽ co nhẹ ngón tay: “Trong trường này, người có thể sở hữu loại thẻ này, tôi chỉ biết mỗi anh.”
“Ồ?” Tạ Diêm cười khẽ, giọng châm biếm, “Vậy thì thật may khi còn được cậu nhận ra.”
Sở Thập Hàm nhìn thẳng vào hắn, tấm thẻ trong tay vẫn không ai nhận.
“Nhưng nếu đó thực sự là thẻ của tôi,” Tạ Diêm cúi mắt, giọng điệu thờ ơ, “thì giờ này nó đã thuộc về người khác rồi. Sau khi tặng đi, dù người ta vứt bỏ hay làm mất cũng không phải việc của tôi. Cậu nghĩ sao?”
Sở Thập Hàm dừng tay, từ từ thu lại. Cậu cúi đầu, giọng đều đều: “Bên trong có rất nhiều tiền.”
Tạ Diêm giật mình, bật cười khẽ: “Ừ, rất nhiều. Vậy nên nếu cậu đã nhặt được, có muốn giữ lại không?”
Sở Thập Hàm liếc nhìn tấm thẻ, gương mặt vẫn vô hồn: “Không hứng thú.”
“Vậy vứt đi cho xong.” Tạ Diêm nở nụ cười, nhưng trong lòng lại dâng lên thứ cảm giác bứt rứt khó tả. Không còn kiên nhẫn để cuốn vào cuộc đối thoại vô vị này, hắn bước qua Sở Thập Hàm quay lưng đi, nét mặt trở nên lạnh lẽo ở nơi không ai nhìn thấy.
Phía sau, bóng người kia đứng yên như một pho tượng, không một tiếng động.
Cho đến khi Tạ Diêm đặt chân lên bậc thang đầu tiên – vù! Một tiếng chân xé gió bất ngờ vang lên!
Tạ Diêm lập tức quay đầu, theo bản năng giơ tay lên phòng thủ. Bàn tay Sở Thập Hàm lao tới với tốc độ kinh người, nhắm thẳng vào ngực hắn!
Quá gần. Ngay khoảnh khắc cú đánh sắp chạm mục tiêu, bàn tay Sở Thập Hàm đột nhiên khựng lại. Tạ Diêm nắm lấy cơ hội, tóm chặt cổ tay đối phương và quật mạnh về phía sau!
Một tấm thẻ khẽ rơi vào túi áo vest ngực. Nét mặt Tạ Diêm thoáng rạn nứt, nhưng đã không kịp thu hồi động tác. Sở Thập Hàm bị hất văng xuống cầu thang!
Không gian đột nhiên tĩnh lặng đến lạ thường, chỉ còn tiếng vật nặng lăn dọc các bậc thang vang lên liên tiếp.
Sở Thập Hàm lăn một mạch xuống chân cầu thang, nửa người ngồi dựa vào tường, gương mặt vẫn không một biểu cảm.
Cậu đưa tay quệt qua vết xước trên má do va đập, rồi chống tay đứng dậy nhanh chóng, bước đi không ngoái lại.
Nếu không phải vì một bên chân hơi khập khiễng, có lẽ chẳng ai nhận ra cậu vừa mới “xuống cầu thang” theo cách chẳng mấy bình thường.
Phía sau không còn động tĩnh, Sở Thập Hàm cũng chẳng buồn để ý, từng bước đi về phía ký túc xá.
Cho đến khi gặp phải một đoạn cầu thang khác, nhấc chân trái đang hơi đau lên —
Một bàn tay vòng qua vai.
Tạ Diêm thở dài, một tay đỡ lấy Sở Thập Hàm, tay kia kẹp tấm thẻ: “Cậu đưa tôi tấm thẻ này, chẳng lẽ đã đoán trước tôi sẽ phải trả tiền viện phí cho cậu?”