[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 2


Sương mai lấp lánh nhảy từ ngọn cỏ xuống đất. Ánh bình minh xuyên qua tầng tầng lá cây chiếu vào khu rừng.

Tạ Diêm bảo Yên Nhất Chu điểm danh đội hình, đoàn người tiếp tục tiến sâu. Nếu không có gì bất trắc, trưa mai họ sẽ tới đích, giành chiến thắng trong đợt diễn tập này.

Ánh mắt hắn lướt qua bóng người lấp ló cuối đoàn – Bạch Cẩn An đang tránh mặt.

Tạ Diêm thu tầm mắt lại, không để ý tới cậu ta cho đến giờ nghỉ trưa mới chặn Bạch Cẩn An lại.

Bạch Cẩn An vò vạt áo, ngước nhìn Tạ Diêm rồi vội cúi mặt.

Tạ Diêm nhìn một lúc, đột nhiên nói: “Có lẽ hợp đồng giữa chúng ta nên chấm dứt sớm.”

Bạch Cẩn An hoảng hốt ngẩng đầu: “Không! Em chỉ là…”

Tạ Diêm ngắt lời: “Cậu biết rõ, bản thân tôi không đồng ý với sự sắp đặt của gia đình.”

Nghe tin gia đình muốn sắp xếp một omega cho mình, Tạ Diêm ban đầu phản đối kịch liệt. Lý do rất đơn giản: hắn thấy không cần thiết, lại quá bận rộn để nghĩ tới chuyện tình cảm.

Người khác thúc giục, hắn có thể phớt lờ. Nhưng Tạ Cửu – ông nội hắn luôn lo lắng thái quá. Tuổi già sức yếu, Tạ Diêm sợ lão mãi canh cánh nỗi niềm, đành lén tìm omega nhỏ kia thương lượng một thỏa thuận.

Hợp đồng ba tháng. Hắn sẽ đồng ý sắp xếp của gia đình, hai người diễn trò trước mặt mọi người, hết hạn thì đường ai nấy đi, đền bù đầy đủ.

Lúc đó, Bạch Cẩn An hỏi: “Nếu tin tức tố của anh gặp vấn đề thì sao?”

Tạ Diêm khi ấy chưa hiểu mức độ nghiêm trọng của việc mất kiểm soát tin tức tố sau khi trưởng thành, chỉ đáp: “Tôi sẽ dùng thuốc ức chế. Nếu xảy ra sự cố, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Bạch Cẩn An gật đầu: “Nếu anh có thể yêu em, thật sự ở bên em, em sẽ rất vui.”

Lúc đó Tạ Diêm không xác nhận cũng không phủ nhận. Nhưng khi thực sự đến lúc phải “chịu trách nhiệm”, Bạch Cẩn An lại biến mất không dấu vết.

Không biết có nên xem đó là may mắn.

“Em… em quá sợ hãi,” Bạch Cẩn An cúi gằm mặt, “Lần sau em nhất định sẽ…”

“Ý tôi không phải chuyện đó.” Tạ Diêm khẽ cúi mắt, quan sát biểu cảm của Bạch Cẩn An một lúc, “Tôi muốn nói tới việc cậu lén lấy thuốc ức chế của tôi.”

Bạch Cẩn An toàn thân cứng đờ, nắm tay siết chặt đến mức vạt áo suýt rách dưới tay cậu. Một hồi lâu sau, cậu ta mới run rẩy thốt ra: “Em… em chỉ hy vọng anh có thể…”

“Bạch Cẩn An.” Tạ Diêm lạnh lùng ngắt lời: “Tôi không thích ai phá vỡ kế hoạch của mình. Mong cậu an phận từ giờ trở đi, được không?”

Bạch Cẩn An gật đầu cứng nhắc.

Cuối cùng được Tạ Diêm buông tha, cậu ta chạy biến như thỏ hoảng. Tạ Diêm nhìn theo bóng lưng  một lúc rồi quay đi.

Có lẽ ban đầu hắn đã đưa ra lựa chọn không sáng suốt. Nhưng giờ vẫn đang diễn tập, hắn chỉ có thể tạm thời…

“Tạ Diêm.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Tạ Diêm ngạc nhiên quay lại – Sở Thập Hàm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.