Bây giờ cả người nàng cực kỳ mệt mỏi, tình huống này chính là lúc hấp thu dược hiệu tốt nhất.
Dược dịch màu xanh biếc dần dần hòa vào trong nước, nước ấm vốn trong suốt trong nháy mắt nhiễm lên một màu xanh biếc dịu nhẹ.
Màu xanh không ngừng khuếch tán ra, hòa vào trong nước, mà nước trong cũng triệt để biến thành nước thuốc màu xanh biếc.
Bách Lý Hồng Trang ngồi vào trong chậu gỗ, dược dịch ấm áp bao quanh nàng, cơ bắp vốn căng thẳng dần dần thả lỏng dưới nước ấm ấm áp.
Mà những dược lực kia thì theo lỗ chân lông mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể, không ngừng cung cấp năng lượng cho từng tế bào.
Bách Lý Hồng Trang nhắm hai mắt lại, đây cũng là một loại hưởng thụ.
Quá trình hấp thu dược lực cũng không thống khổ, ngược lại vô cùng thoải mái, chỉ là muốn thành công hấp thu dược lực thì cần đem mỗi một phần lực lượng của thân thể ép cạn kiệt, đây cũng là một chuyện không dễ dàng.
Trong hoàn cảnh thoải mái này, Bách Lý Hồng Trang không tránh khỏi ngủ say.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, sao đầy trời, sáng ngời lấp lánh.
“Kẽo kẹt.” Tiếng vang rất nhỏ ngoài cửa sổ vang lên, Bách Lý Hồng Trang vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, mấy ngày nay nàng quá mức mỏi mệt, cho nên vừa buông lỏng lập tức tiến vào trạng thái ngủ sâu.
“Chủ nhân!”
Tiểu Hắc thông qua tâm linh câu thông gọi Bách Lý Hồng Trang, đêm khuya ghé thăm, chỉ sợ không phải người tốt.
“Chủ nhân!”
Tiểu Hắc liên tiếp kêu lên hai tiếng, lúc này Bách Lý Hồng Trang mới nhăn lông mày lại, trong thời gian cực ngắn thần trí của nàng đã tỉnh táo trở lại.
Đôi mắt phượng sâu như đầm nước u ám xoẹt qua một tia ánh sáng lạnh lùng, một tay kéo quần áo cách đó không xa che thân thể của mình lại.
Áo trắng tung bay, tóc đen rũ xuống, như vẩy mực cho tranh sơn thủy, thanh nhã mê người.
Cùng lúc đó, một đạo thân ảnh màu trắng cũng xuất hiện ở trong phòng.
“Nương tử.”
Giọng nói quen thuộc khiến Bách Lý Hồng Trang ngẩn ra, trong tầm mắt, Đế Bắc Thần vẫn mặc một bộ nhuyễn bào màu trắng, điểm chút hoa mai tô điểm ở trên áo bào, tươi mát ưu nhã.
Khuôn mặt tuấn mỹ như thần, đôi môi cong lên như muốn trêu chọc, đôi mắt sáng như sao trời lóe sáng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Chỉ là, đuôi lông mày của Đế Bắc Thần nhếch lên lộ ra mấy phần chế nhạo cùng trêu ghẹo.
Bách Lý Hồng Trang ý thức được tình huống xấu hổ trước mắt, quần áo của nàng hầu như đều là màu trắng, lúc này khó khăn lắm nàng mới che được dáng người của mình nhưng vẫn như ẩn như hiện.
Đôi mắt sáng như sao của Đế Bắc Thần rõ ràng nhiễm lên vài phần nóng bỏng, tầm mắt chăm chú khóa chặt ở trên người nàng.
Trong không khí, lan tràn cảm giác mập mờ.
“Nửa đêm canh ba, không đi cửa chính, đây không phải là chuyện quân tử nên làm.” Lông mày liễu của Bách Lý Hồng Trang hơi nhíu lại, con ngươi đen như mực cũng không lộ vẻ lo lắng, ngược lại còn cực kì bình tĩnh.
Đôi môi mỏng duyên dáng của Đế Bắc Thần cong lên, ánh mắt không kiêng nể gì đánh giá Bách Lý Hồng Trang: “Ta là tướng công của nàng, đêm khuya đến phòng của nàng, có gì không ổn?”
Bây giờ, tâm tình của Đế Bắc Thần rất tốt, vô cùng tốt!
Trên đường đi tới đây, sắc mặt của hắn vẫn luôn âm trầm, trong lòng càng thấp thỏm lo âu.
Bách Lý Hồng Trang nghẹn họng: ” ngươi=”” biết=”” chúng=”” ta=”” không=”” phải=”” phu=”” thê=”” chân=”” chính.”=”” “=” ” trước=”” đó=”” không=”” phải,=”” hiện=”” tại=”” chưa=”” hẳn=”” phải.”=”” Đế=”” bắc=”” thần=”” khẽ=”” nhíu=”” mày,=”” đôi=”” mắt=”” sáng=”” như=”” sao=”” lóe=”” lên=”” sự=”” gian=”” xảo=”” thâm=”” sâu:=”” “thật=”” ra,=”” vi=”” phu=”” muốn=”” để=”” nương=”” tử=”” sinh=”” con=”” cho=”” ta.”=”” “=” … …