Kiêu Tế

Chương 77: Tiêu Ngọc


Hai quân giằng co một buổi trưa, mùa đông ngày ngắn, giờ Dậu sắc trời đã nhá nhem, Tiêu Lan và Tiêu Chân, Tiêu Cư đều đi tới, hướng về phía Thẩm Trạm ra dấu tay: “Thẩm đại nhân, thỉnh.”

Thẩm Trạm cười nói: “Hầu gia thật không cần áp Thẩm mỗ ra ngoài thành?”

Tiêu Lan nhìn về phía xe kéo của Thái Hòa đế, nhướng mày: “Thái thượng hoàng đang ở đây, ta nghĩ còn chưa cần tới Thẩm đại nhân.”

Thẩm Trạm hướng về phía xe kéo thi lễ, lúc này mới xoay người cùng bọn họ đi về phía cửa thành.

Bọn họ đi vài bước, đại quân đằng sau cũng đi theo vài bước, trên tường thành cũng giương cung bạt kiếm, ánh mắt toàn bộ tụ trên bốn người họ. Cho đến khi tới gần cửa thành thì phía sau đã bắt đầu nổi trống, chuẩn bị nếu như có dị động thì sẽ lập tức công thành.

Qua thành hào, vào thành.

Cửa thành chậm rãi được kéo lên, môi Thường Tự mím thành một sợi chỉ, tay trên chuôi kiếm cứ nắm chặt lại buông ra, lại nắm chặt, lòng bàn tay đã bắt đầu ẩm ướt.

trên tường thành không có có dị động, trong thành cũng không có động tĩnh.

Đây cơ hồ là thời khắc hai quân nín thở.

Lại qua một phút đồng hồ, cung tiễn trên tường thành thu hồi, cửa thành vẫn đóng chặt như cũ, là bộ dáng canh phòng nghiêm ngặt phòng giữ, Thường Tự bên cạnh mới khẽ thở ra, – – xem ra tạm thời an toàn.

Trong thành.

Ba người Tiêu Lan đi theo Thẩm Trạm lên xe bò, Thẩm Trạm cười nói: “Vẫn là lần đầu ngồi chung với hai vị vương gia và Dĩnh âm Hầu.”

Tiêu Chân chậc một cái, Tiêu Lan nhắm mắt dưỡng thần, Tiêu Cư thì toàn thân đề phòng ngồi ở bên cạnh Thẩm Trạm, trong tay cầm một con dao găm chém sắt như chém bùn, chuẩn bị bắt Thẩm Trạm bất cứ lúc nào làm con tin.

Thẩm Trạm vê vê râu, nhìn lần lượt bọn họ, lắc đầu cười cười, sau cùng lại thở dài.

Tiêu Cư dùng dao găm chỉ vào ông ta: “Có chuyện liền nói.”

Thẩm Trạm liếc hắn một cái, không trả lời, cũng dựa vào vách xe nhắm mắt lại.

Sắc mặt Tiêu Cư rất khó coi, nhưng lúc này cũng không cách nào phát tác, ánh mắt ý bảo Tiêu Chân đẩy màn xe ra để quan sát động tĩnh bên ngoài.

Xe bò rộng rãi, cửa xe cũng lớn, đẩy rèm ra thấy bên ngoài chưa tối lắm, thật sự là hướng vào cung.

Thành Kim Lăng, bọn họ thật sự là đã “cắm rễ” ở đây hai, ba mươi năm, lại đều đã xuất cung xây phủ hoàng tử, trong ngoài thành không biết đã đi bao nhiêu lần, hai người một đường trừng mắt nâng cao tinh thần, nhìn chằm chằm sắc trời càng ngày càng tối, nhìn chằm chằm trong xe ngoài xe bắt đầu treo đèn.

Cũng không biết nhìn bao lâu, xe bò đi càng lúc càng vững vàng, Tiêu Chân và Tiêu Cư liếc mắt nhìn nhau, đều biết rõ, – – đây là đã đi đến cửa cung.

Tiêu Chân đẩy đẩy Tiêu Lan, Tiêu Lan im lặng một lát mới mở mắt ra, ngáp một cái, cúi thấp người liếc mắt nhìn, hỏi: “Đến rồi?”

Tiêu Chân lập tức bùng nổ, thấp giọng: “Ngươi còn ngủ thật được hả?!”

hắn kêu một tiếng cũng đánh thức Thẩm Trạm, phía trước đã đến cửa tuyên dương, qua cửa này sẽvào cung, Thẩm Trạm duỗi thắt lưng, thở dài nói: “Nhìn qua long thể Hoàng thượng còn chịu đựng được.”

Tiêu Ngọc coi như là cháu ngoại trai của ông ta, lời này coi như có vài phần thật tình.

Qua cửa tuyên dương, đèn cung đình sáng hơn một tầng, xe bò đi rất ổn định, vào hai khắc trước khi đóng cửa cung phòng thủ thì đã thẳng đến nội cung.

……

Bên kia.

Diên Mi và Phó Trường Khải đi theo Trình Ung và Hàn Lâm dẫn theo đội ngũ tám ngàn người từ chỗ Thường Tự phân ra, đi vòng qua phía đông nam Đạo Tràng Tự, đi lên từ phía sau núi, tìm sư phụ Hoài Nghiêm.

Hoài Nghiêm người cực kỳ cao lớn, vẻ mặt hung tướng, đối với thư Trình Ung mang đến thì xác nhậnmột hồi lâu mới gật đầu nói: “đi theo ta.”

Rẽ bảy tám lần, đến một gian thiền viện đằng sau, sân không nhỏ, giờ đã không còn người ở nhưng nhà cửa vẫn được quét dọn sạch sẽ như cũ, từ ngoài cửa sổ nghiêng mắt nhìn có thể nhìn thoáng thấy bài trí chỉnh tề trong phòng, Hoắc thị nhìn đại khái chung quanh một vòng, hỏi: “Đây là chỗ mấy năm kia con ta tu hành trong chùa?”

Hoài Nghiêm chắp tay niệm A Di Đà Phật, đáp: “Chính thế.”

Diên Mi là lần đầu đến Đạo Tràng Tự, nghe lời này, khẽ mở to hai mắt, rất muốn vào thiện phòng nhìnmột chút, nhưng trước mắt không có thời gian nên chỉ có thể sờ sờ cửa tường, chạm khẽ vào hoa cỏ.

Hoài Nghiêm cũng không nhiều lời, mang bọn họ đi vòng qua khu vườn sau phòng, trong vườn có hai gốc cây du lâu năm, phần lớn là cỏ huyên và hoa ngọc trâm, bốn mùa không khô héo.

Hoài Nghiêm nhấc tăng bào lên, đi đến giữa một khóm hoa lớn, khom lưng dùng một chút lực, thế nhưng lại trực tiếp nhấc lên cả khóm hoa cỏ ấy! hắn vẫy tay về phía Trình Ung: “Đến đây.”

Trình Ung đến gần mới nhìn rõ , – – nguyên lai Hoài Nghiêm nhấc lên là một cái rãnh bằng gỗ, trong máng có đất trồng hoa, lúc bỏ xuống thì vừa vặn với chỗ đất trống, căn bản nhìn không ra.

Mà chỗ cái rãnh gỗ lớn phủ lên, đúng là cửa vào một địa đạo.

Phó Trường Khải ngạc nhiên nhìn Diên Mi, hoàn toàn không ngờ Tiêu Lan còn ở chỗ này lưu lại mộtcon đường!

Diên Mi thò người ra liếc mắt nhìn, trời đã tối, nàng có chút sốt ruột, vì thế nói với Trình Ung: “đi”

Hoài Nghiêm hỏi: “Có biết được chỗ này thông tới đâu không?”

“Hiểu được”, Trình Ung thi cái lễ, “Trước khi đến Hầu gia đã nói rõ với chúng ta.”

Hoài Nghiêm gật đầu, lúc này với dịch qua một bên, niệm phật hiệu, nói: “Vậy đi thôi, bần tăng ở đây phòng thủ.”

Trình Ung đa tạ, thắp hai ngọn đèn, dẫn người đi đầu. Hàn Lâm che chở cho mấy người Hoắc thị và Diên Mi đi giữa, theo thứ tự tiến vào, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện, mặc dù đào sâu nhưng cũngkhông rộng, khi đi song song thì có thể đi ba bốn người.

– – Như vậy có thể thấy địa đạo này cũng không phải để cho một ngày tập kích bất ngờ như hôm nay.

Trong địa đạo sớm đã không còn mùi vị mới, phía trên nóc còn có vết đen do khói đuốc hun ra, xác nhận Tiêu Lan hoặc Hoài Nghiêm đã từng đi vào địa đạo.

Bên trong hơi có chút khó chịu, cách một đoạn lại có thể trông thấy túi nước, Diên Mi chỉ chỉ một cái liền nhỏ giọng nói với Phó Trường Khải: “Lan ca ca.” Phó Trường Khải cười trả lời nàng, kỳ thật bọn họ đều rõ ràng, Tiêu Lan rất lâu không ở kinh thành, nếu nước này còn có thể uống, nhất định là Hoài Nghiêm sư phụ đổi, nhưng Diên Mi nói là Tiêu Lan, Phó Trường Khải cũng liền thuận theo nàng.

nói rất nhiều, đi vào tốc độ lại không chậm, binh sĩ đều không sao, đi một canh giờ, Diên Mi và Hoắc thị liền đều có chút theo không kịp.

Tùy thân Mẫn Hành có mang theo bạc hà phiến, cho các nàng ngậm trong miệng, trong địa đạo tối đen, Diên Mi duỗi tay ra nắm lấy tay áo Phó Trường Khải, bắt lấy liền quơ quơ, nhỏ giọng gọi: “Nhị ca.”

Nàng có chút khát, muốn uống nước, Mẫn Hành dừng một chút, ngón tay âm thầm chạm hai cái vào phía trên cổ tay Diên Mi một chút, cúi đầu hỏi: “Phu nhân, sao vậy?”

Diên Mi ngẩn ra, khẽ đưa tay lên, mới phát hiện mình bắt sai tay áo.

Trước sau đều là quân lành nghề, Diên Mi vốn là hai bước đuổi một bước, hơi ngừng lại sẽ lập tức bị tụt lại, Mẫn Hành vốn là ở sau lưng nàng, thấy như vậy liền đỡ lấy nàng, đem nàng nửa ôm vào trong ngực.

Diên Mi vung tay, Phó Trường Khải cũng quay đầu lại tìm nàng, nhìn toàn bộ vào trong mắt, bước tới kéo Diên Mi một phen, nói rất tự nhiên: “Vướng chân sao? Lên, Nhị ca cõng muội.”

Nhiều người, cạnh Diên Mi là Liên cô, cách đó là Hoắc thị, Phó Trường Khải nhìn cũng không nhìn Mẫn Hành, nhưng lúc kéo Diên Mi lại mặt không biến sắc vặn cổ tay Mẫn Hành xuống.

Trong lòng Diên Mi rất thân thiết với Phó Trường Khải, nhưng từ sau bảy, tám tuổi đã không được hắncõng nữa, có chút không biết phải làm sao bây giờ, Phó Trường Khải cười nói: “không muốn tiết kiệm khí lực mau đi cứu Lan ca ca của muội sao?”

Diên Mi cắn cắn môi, lúc này mới nằm úp sấp trên lưng hắn, vừa nãy nắm sai tay áo nên trong lòng nàng không thoải mái lắm, không nói gì thêm.

Hàn Lâm tới bẩm hỏi Hoắc thị có cần người cõng không, trên mặt Hoắc thị không có thái độ gì, kỳ thậttrong lòng còn nhận ra hắn và Trình Ung, khoát tay nói: “Thể cốt bà già này còn có thể đi tiếp mộtđoạn.”

Mấy ngàn người tiếp tục đi vào, ước chừng lại đi hơn nửa canh giờ, Trình Ung đi đầu gỡ miệng địa đạo ra, bọn họ đã có thể trông thấy đầu kia.

……

Trong cung, ngoài Vũ anh Điện.

Tiêu Cư vừa đi vừa nhìn xung quanh, trong cung vẫn như ngày trước, cũng không có điều thêm cấm quân, trên thềm cung màu đỏ, một người nói: “Bình vương, Ninh Vương, Dĩnh âm Hầu, thỉnh bỏ kiếm.”

Đây là quy củ vào cung.

Nhưng lúc này ba người đều không nhúc nhích, Thẩm Trạm thở ra một tiếng, đang muốn nói chuyện, trong điện một tên tiểu thái giám chạy đến, tuyên nói: “Là đám người Dĩnh âm Hầu đến? Bệ hạ tuyên mau tiến vào điện nói chuyện, không cần bỏ kiếm.”

Tiêu Lan nắm chặt chuôi kiếm, theo vào trong điện.

– – Trong điện, trên long ỷ rộng rãi chính là tân đế mới đăng cơ được hai tháng, Tiêu Ngọc.

Trong điện nóng đến đổ mồ hôi mà trên người Tiêu Ngọc vẫn còn đắp tấm thảm, sắc mặt yếu ớt, theohắn ho khan kịch liệt mà mũ miện lay động, trông thấy đám người Tiêu Lan vào thì ánh mắt sáng lên, khàn giọng gọi: “Lục ca!”

Nhưng ánh mắt lập tức lại âm u xuống, ba người Tiêu Lan hành lễ, Tiêu Cư vội vàng nhìn xung quanh, Tiêu Lan dừng một chút, hỏi: “Hoàng thượng khỏe không?”

một câu nói, hốc mắt Tiêu Ngọc đỏ lên, nhìn hắn, lắc lắc đầu, tiểu thái giám mới nãy chùi chùi mắt: “Bệ hạ liên tục lo cho Hầu gia, hôm nay Hầu gia đến, trong lòng bệ hạ thoải mái, thân thể cũng khỏe hơn rất nhiều.”

Tiêu Cư thấy tiểu hoàng đế quả nhiên là bệnh nặng, không khỏi tiến lên hai bước, vừa dò xét hắn vừanói: “Hoàng thượng, tội thần đến đây thỉnh tội.”

trên miệng thì nói vậy nhưng hắn lại không hề quỳ xuống, cũng không có thành ý nào là đến để nhận tội, Thẩm Trạm liền hét lên: “Bình vương, ngươi quá càn rỡ!” hắn nhìn về phía Tiêu Ngọc, Tiêu Ngọc lại được tiểu thái giám đỡ từ từ đứng dậy, từng bước một đi xuống, cười cười, hỏi: “Lục ca, huynh hôm nay, là tới giết đệ sao?”

một tay Tiêu Lan đáp ở trên chuôi kiếm, bình tĩnh nói: “A ngọc, Lục ca đến để gặp đệ.”

hắn gọi thẳng tục danh tân đế, vốn là đại bất kính, nước mắt Tiêu Ngọc lại trào ra, nghẹn ngào thút thít, Tiêu Lan nhấc chân muốn tiến lên, Tiêu Ngọc lại đột nhiên hét lên: “Lục ca mau đi đi!”

Cùng lúc đó, cách cánh cửa bên trong có một tiếng vang, Tiêu Lan kéo Tiêu Chân bước nhanh lui về phía sau, nhưng mà ngoài cửa nhanh hơn bọn họ, sáu phiến cửa cung đồng thời bị đóng lại, bên ngoài hai mươi mấy tên cấm quân nâng đỉnh cột gỗ, mà trong điện thờ, cửa sườn hai bên mở ra, trăm tên tinh tráng cầm đao búa, mặc áo giáp, hướng về phía ba người bọn họ lao vào chém giết!

Có một người khác dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn họ, đúng là thái hậu Thẩm thị.

Tiêu Cư trước hết mắng một câu, nhưng rất nhanh đã chẳng thể nói thêm được lời nào nữa, trăm tên binh sĩ bao quanh ba người bọn họ, trong đại điện nhanh chóng đều là âm thanh của đao kiếm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.