Hai người xuống chân núi Tê Hà đã là gần trưa, trong núi yên tĩnh, không nghe thấy tiếng người, chỉ có tiếng ve kêu râm ran.
Tiêu Lan đi trước, bước chân lại mau, Diên Mi phải cố hết sức để đuổi theo.
Buổi sáng vào cung yết kiến nên phải mặc trang phục của mệnh phụ, tay áo vừa dài vừa rộng, hồi nãy phải leo lên núi đã mệt chết nàng, bây giờ còn phải đi xuống lần nữa, thềm đá vừa dài vừa dốc, chân Diên Mi sắp nhũn ra tới nơi. Chờ Tiêu Lan nhớ tới nàng, quay đầu lại xem, Diên Mi đã bị bỏ rơi một đoạn đường.
– – Xém chút quên mất còn có một người…
Tiêu Lan dừng lại, nhìn cảnh sắc một chút, rừng núi rậm rạp, vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn vung vạt áo lên, dứt khoát ngồi xuống thềm đá.
Diên Mi chậm rì đến bên cạnh, thấy hai khuỷu tay hắn chống lên thềm, người ngửa ra sau, một bộ dáng lười biếng, thì cũng ngồi xuống theo, ngực phập phồng theo nhịp thở.
Tiêu Lan lại gần nàng, hỏi: “Có mệt không?”
”Mệt!”, Diên Mi nói, “Nóng nữa.”
Tiêu Lan thầm nghĩ thật thẳng thắn, không vòng vo uyển chuyển gì hết, nghĩ một chút, lại nói cho nàng biết: “Sau này nếu mệt thì phải gọi ta, ta sẽ dừng lại cho nàng nghỉ ngơi.”
Diên Mi thông minh gật đầu, Tiêu Lan lại thuận miệng hỏi: “Nàng gọi ta là gì?”
Diên Mi biết là phải gọi “Hầu gia”, nhưng bộ dạng của Tiêu Lan làm nàng cảm thấy hắn thật giống hai ca ca ở nhà, vậy nên suy nghĩ một chút, rồi nói: “Lan ca ca.”
Người này không ngốc? Còn có thể nịnh nọt người khác như vậy nữa? Hắn cười khẽ, thấy Diên Mi đưa ngón tay ra, hình như muốn chạm vào chỗ vai bị thương của hắn.
Ánh mắt Tiêu Lan hơi tối lại, nghe thấy Diên Mi nói: “Thổi một cái, xoa một cái thì không đau nữa.”
Diên Mi liền vươn đầu ngón tay, mở cổ áo hắn ra, đến gần bả vai nhẹ nhàng thổi. Khóe mắt Tiêu Lan có thể nhìn thấy nàng mân mê môi, vừa dùng sức vừa nghiêm túc.
Nắm lấy chiếc cằm đem người quay lại, Tiêu Lan thổi một hơi vừa nhẹ vừa chậm vào mặt nàng, Diên Mi vội lui lại, lưng cấn lên thềm đá, thật đau, trong lòng nàng tức giận, tại sao lại bóp cằm nàng? Còn làm cổ nàng ngứa?!!
”Làm như ta mới đúng”, Tiêu Lan buông tay đứng lên, “Nàng nghỉ ngơi đủ chưa?”
Diên Mi không để ý tới hắn, Tiêu Lan đưa tay cho nàng, “Đi thôi.”
Diên Mi nhìn nhìn, cầm thử, A? Giống cái hôm qua dắt nàng, nàng đi theo xuống núi, bước chân nhẹ nhàng hơn không ít, vừa đi được vài bước, tức giận trong lòng đã biến mất tự lúc nào không hay.
Hoắc thị không phần cơm, lúc xuống núi cũng chỉ uống chén nước trong, may mà trên xe có chút điểm tâm, hai người ăn sạch trơn, trở lại Hầu phủ, Bạch Thiến và Doãn đại nương đều đang đợi, Diên Mi lại ăn một chút, liền trở về phòng nghỉ trưa.
Buổi chiều, Diên Mi vẫn không muốn về chính phòng, Tiêu Lan lo lắng mùi thơm hôm qua còn chưa tan hết, nên lại ngủ ở Đông gian, đầu giường vẫn treo dây đỏ, ở chung rất yên bình.
Giờ Thân ngày thứ hai, trong cung truyền đến ý chỉ, mời Tiêu Lan tiến cung.
– – Không quá ba ngày, Ninh Vương kia quả thực đã ầm ĩ lợi hại.
Tiêu Lan vừa vào cửa cung thì gặp phải Thái tử, mặt mày hắn ủ rũ, ấm ức nói với Tiêu Lan: “Lục ca, lát nữa bất luận phụ hoàng nói cái gì huynh đều cứ đáp ứng trước, trở về đệ sẽ tới phủ Tam ca nói chuyện với huynh ấy, huynh ngàn vạn lần đừng chống đối.”
Thái tử sợ cái gì là gặp cái đó, Tiêu Chân bị đánh phải nằm trên giường không dậy nổi, Vinh phi ở chỗ Hoàng hậu khóc nửa ngày không có kết quả, buổi chiều hôm qua Định Viễn bá* liền vào cung, lão nhân quỳ ở trong sân Vũ Anh Điện, thỉnh cầu Hoàng thượng làm chủ cho Ninh Vương.
*bá: tước vị hàng thứ ba trong năm tước: công, hầu, bá, tử, nam.
Trời nóng to, quỳ hôn mê hai lần, Hoàng thượng không chịu nổi phiền, nên đành đem người vào điện trấn an, lại gọi thái y trước sau chiếu cố. Định Viễn bá lệ rơi đầy mặt, chua xót nói Trần thị bọn họ lập gia như này như này, rồi thì tổ tiên đồng lứa ra đi như thế như thế, lão lật lại lịch sử Hoàng tộc khiến Hoàng thượng ê hết cả răng, cuối cùng khuyên can mãi rồi đưa ra khỏi cung, đáp ứng sau hai ngày nhất định sẽ cho ông ta câu trả lời thỏa đáng.
Chiều qua Thái tử được báo tin, gấp đến độ xoay vòng, khẩn thiết cầu tình Hoàng hậu, lại bị khiển trách một trận, chỉ đành chờ ở đây khuyên nhủ Tiêu Lan.
Tiêu Lan nhìn hắn gật gật đầu: “Điện hạ có hảo ý, thần rất cảm kích.”
”Ai nha”, Thái tử gãi gãi đầu, “Lục ca cứ xa lạ với đệ, đệ lại không phải vì cái này.”
Cung nhân đằng trước đến thúc giục, Tiêu Lan đành cáo từ đi trước, Thái tử cũng bị Hoàng hậu gọi về.
Vào trong điện, trong mấy chậu đồng đều là băng, rất mát mẻ, hoàng đế nằm ngửa trên giường thấp, hở ngực lộ bụng, thấy thái giám đưa Tiêu Lan vào, “ừ” một tiếng vẫy vẫy tay, trên mặt cũng không có vẻ quá lo giận.
Đương nhiên, cũng là do một canh giờ trước hắn mới dùng ngũ thạch tán, ở chỗ Thần Phi nói thiên nói địa một hồi, lại đi dạo trong ngự hoa viên, lúc này còn không biết đầu rồng đang tỉnh táo hay không tỉnh táo nữa.
Tiêu Lan hành lễ, Hoàng thượng lầm bầm hừ hừ, một hồi lâu mới vặn vẹo người, thấy rõ người thì vẫy tay nói: “Là A Lan, đến, đến cạnh hoàng bá bá.”
Tiêu Lan đi đến trước tháp ngọc, Hoàng thượng lại nói: “Ngồi xuống.”
Hắn theo lời mà làm, Hoàng thượng cũng không dậy nổi người, đành hí mắt quan sát hắn, nói: “Ngươi lớn lên giống mẫu thân.”
”Vâng”, Tiêu Lan nói: “Dung mạo là cha mẹ ban cho.”
Hoàng thượng liền cười lên ha hả, cười đến nỗi chảy mồ hôi đầy người, thịt trên bụng cũng run lên theo, tựa hồ tỉnh tảo một chút, nửa ngồi dậy, nói: “Hôm nay Hoàng bá bá gọi ngươi tới, chắc ngươi cũng biết là vì chuyện gì.”
Tiêu Lan quỳ một chân xuống: “Làm Hoàng thượng phải khó xử, là thần sai.”
Hoàng thượng kéo hắn lên, “Trẫm không trách ngươi, vốn ngươi cũng không quá sai, chỉ là lão già Định Viễn bá này, quá nuông chiều lão Tam, nếu không thì mấy năm nay lão Tam cũng không thể biến thành dạng này. Đây cũng không phải là chuyện lớn lao gì, nhưng nếu không cho ông ta một câu trả lời thỏa đáng, chắc chắn ông ta sẽ làm phiền mãi, huyên náo làm trẫm đau đầu. Trẫm nghĩ là không bằng ngươi tạm tránh đi một thời gian, chờ bệnh lão Tam tốt lên rồi, một nhà Vinh phi và Định Viễn bá tự nhiên cũng sẽ tiêu hết tức giận. Chỉ là trẫm không thể cấp cho ngươi một địa phương tốt, có thể còn phải phạt thực bổng để trấn an lão Tam, A Lan, ngươi có oán giận trẫm không?”
Tiêu Lan nói không dám, hoàng đế lại cười rộ lên, vỗ vỗ hắn vai nói: “Trẫm rõ tính tình của ngươi, hay chịu thiệt cho mình. Trẫm cũng có lúc như thế, về sau thì tốt lắm, bởi vì trẫm biết rằng, thế gian này quả thực có rất nhiều niềm vui thú, lúc nên tận hưởng thì mới tận hưởng. Ngươi yên tâm, một năm nửa năm thôi trẫm sẽ tìm lý do đem ngươi trở về, sau này, ngươi sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Tiêu Lan tạ ơn.
Hoàng thượng cũng không lập tức hạ chỉ, nghĩ tới hắn đang tân hôn, dù sao cũng phải qua hết tuần rồi nói sau, cho nên lúc Diên Mi lại mặt, Phó gia chỉ biết chuyện nháo đêm đó, chứ không biết chuyện nữ nhi sắp đi theo Tiêu Lan rời kinh.
Vừa đến nhà, Phó phu nhân đã kéo nữ nhi đến nội thất, nhìn từ trên xuống dưới, kéo ống tay áo, cuốn ống quần lên, thấy không có dấu vết ngược đãi mới thở nhẹ một hơi.
Diên Mi không biết, đêm nàng thành thân, vợ chồng già Phó gia nhìn nhau rơi lệ, Phó Tế khuyên bảo: “Không sao không sao, dù thế nào thì Tiêu Lan cũng ở trong chùa vài năm, đối đãi với người hẳn là khoan dung độ lượng.”
Phó phu nhân gạt lệ: “Nhưng lúc trước hắn đã đi qua Ô Tôn, thiếp nghe nhị lang nói, ở Ô Tôn toàn là người sói, bọn họ ăn thịt người, nữ nhân đều bị treo ngược lên đánh!”
Vì vậy trong đầu hai vợ chồng đồng thời xuất hiện hình ảnh nữ nhi bị treo lên đánh, thật sự là không còn gì để nói, nghẹn ngào, rơi lệ đến bình minh.
Bây giờ phát hiện không sao, thật sự là quá tốt. Lại nghe đến chuyện kia, là vì che chở cho Diên Mi, trong lòng ngoài hổ thẹn, thì càng cảm thấy con rể thuận mắt.
Ba nam nhân Phó gia cùng uống một bữa rượu ngon với Tiêu Lan thì phát hiện hắn kỳ thật rất hiền hòa, Phó Tế uống nhiều, kéo người nói thao thao bất tuyệt, Tiêu Lan cũng không có không kiên nhẫn, luôn nghiêm túc đáp lời.
Cho đến lúc đi, Diên Mi giao Đào Chi cho Phó phu nhân, nói: “Để lại.”
Phó phu nhân đã nghe Đào Chi nói chuyện đêm đó, có chút xấu hổ, trực tiếp nói cho Diên Mi thì không được, chỉ đành phải nói: “Mi Mi ngoan, con quên chuyện đêm đó đi, Đào Chi cũng không phải là cố ý, con mang theo nàng đi, nếu không a nương không yên tâm.”
Diên Mi lắc đầu: “Không cần.”
Đào Chi ủy khuất, ở một bên khóc, oan muốn chết, Diên Mi không cho cứu vãn chút nào, giống như đã nhận định cái gì, cứ không chịu Đào Chi đi theo.
Phó phu nhân khuyên một hồi mà không có kết quả, đành thuận theo nàng, tạm thời lưu Đào Chi lại trong nhà.
Vài ngày sau, triều đình hạ chỉ, phong Tiêu Lan làm Dĩnh Xuyên lang*, trước làm giám sát kiểm tra, cuối tháng lập tức khởi hành.
*lang: tên một chức quan
– – “Lang quan” nói thật dễ nghe, nhận lệnh trực tiếp từ triều đình, thực tế là tán quan, không có chức vụ thực sự gì, còn không bằng Huyện lệnh. Ở Đại Tề, bình thường là dùng để đối xử với quan viên minh thăng ám giáng*, sau đó điều đến địa phương đó rồi bị ức hiếp.
*minh thăng ám giáng: thăng chức minh bạch, giáng chức mờ ám, không rõ ràng.
Huống chi, Dĩnh Xuyên này… Trước mắt, thật không phải là một địa phương tốt.