Hắc Nhật Đông đã bắt đầu tỏ thái độ chán ghét và nung nấu ý định hành hạ Tiêu Kì Nhiên, bằng những công việc khác trong nhà, đó cũng là chuyện trước nay cô chưa từng động tay tới.
Mười năm bên anh, mười năm sống trong sung sướng như một nàng công chúa. Nay, công chúa bị bắt vào bếp chuẩn bị điểm tâm, cô nhìn những vật dụng, rồi thực phẩm trên bàn, mà trong lòng không khỏi hoang mang.
Cô phải bắt đầu từ đâu đây?
“Thiếu gia bảo, sáng nay muốn ăn trứng ốp la kèm bánh mì. Đồ uống, là cà phê đen ít đường, không bỏ đá.” Dì Quế ở bên cạnh, nhỏ nhẹ thông báo.
Nhưng dù là những món vô cùng đơn giản, thì Tiêu Kì Nhiên vẫn rất rối, không biết nên làm gì trước. Đừng nói là trứng rán, đến cà phê cô cũng chưa từng pha qua.
“Từ giờ đến giờ ăn vẫn còn hơn một tiếng, tiểu thư cứ từ từ chuẩn bị. Không cần gấp gáp.” Nói xong, dì Quế liền quay lưng.
“Cháu có thể không làm, được không?” Tiêu Kì Nhiên nhanh chóng hỏi.
Lúc này dì Quế cũng quay lại, nhìn cô, ôn nhu trả lời:
“Thiếu gia có nói, việc tiểu thư nghe lời, sẽ đổi được một giấc ngủ ngon trọn vẹn mỗi tối hoặc ngược lại. Cái này, tiểu thư có thể tự ý chọn lựa.”
Hắc Nhật Đông ngang nhiên ám chỉ chuyện tế nhị, dùng nó để uy hiếp Tiêu Kì Nhiên nghe lời. Tất nhiên cô hiểu, hiểu mới khẽ gật đầu với dì Quế, rồi bắt đầu công việc rán trứng.
Nhìn cô nàng bị đẩy vào tình huống khó, dì Quế cũng muốn giúp nhưng lực bất tòng tâm, vì gia chủ đã có lệnh không được giúp đỡ cô bất cứ một việc nào. Nên bà chỉ có thể lặng lẽ đứng bên ngoài quan sát vào trong.
Nhiều lần thấy cô rán trứng bị cháy, tay thì bị dầu bắn trúng làm bỏng, bà cũng vô cùng xót xa. Dẫu sao, bên nhau mười năm trời, tình cảm gắn bó đương nhiên phải có.
Thấy Tiêu Kì Nhiên loay hoay hết nửa tiếng, mới rán xong cái trứng, mà trứng còn hơi bị chín hơn chứ không phải ốp la như ai kia muốn. Tới công đoạn làm nóng bánh mì, cũng khiến tay bị bỏng vì quên mang bao tay lúc lấy bánh ra khỏi lò vi sóng. Khi chuẩn bị sà lách để ăn kèm, lại bị đứt tay. Đến việc pha cà phê cũng không dễ dàng gì.
Nhưng cuối cùng, cô cũng hoàn thành bữa sáng. Mặc dù gian bếp đã sớm biến thành bãi chiến trường, hai tay bị thương không ít, thế mà cô vẫn mỉm cười khi nhìn thấy thành quả kì công của mình đã được bày trí trên bàn ăn.
Đúng giờ ăn sáng, Hắc Nhật Đông đã có mặt.
Anh nhìn phần điểm tâm, liền không muốn ăn chút nào. Vì chưa bao giờ thấy chiếc trứng ốp la nào trông kinh tới vậy. Phần lòng đỏ chưa chín bị dây ra ngoài lòng trắng, dính cả vào rau trang trí bên cạnh. Bánh mì là thứ dễ chuẩn bị nhất, cũng bị cháy đen hết một mảng.
Cà phê, ngửi mùi thôi đã thấy khác xa một trời một vực với hương vị mọi ngày.
Tuy không hề hài lòng, nhưng người đàn ông vẫn ngồi vào bàn, bắt đầu thưởng thức bữa sáng đầu tiên do Tiêu Kì Nhiên chuẩn bị.
Mùi vị, có lẽ rất tệ vì trứng chiên bị tanh, bánh mì cháy bị đắng, cà phê thì quá ngọt. Vậy mà, không hiểu sao anh vẫn ăn và chỉ dừng lại khi nhìn qua đôi tay của cô gái đang đứng gần đó.
Hắc Nhật Đông nhìn thấy rất nhiều vết bỏng, cả vết đứt trên tay cô. Lúc đó, anh đã bất giác nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên không vui, lại còn dừng luôn bữa ăn sáng.
Anh đứng dậy, thờ ơ bỏ đi, mà chẳng để lại lời nào.
[…]
Sau bữa sáng, Tiêu Kì Nhiên được phép trở về phòng ngủ. Lúc này, dì Quế lại đến trước mặt Hắc Nhật Đông, cúi đầu chờ anh sai bảo.
Người đàn ông đưa ra lá thư và một lọ thuốc, rồi điềm đạm nói:
“Thuốc dùng để trị bỏng. Dì mang lên, rồi bôi cho cô ấy, nhưng đừng nói là tôi đưa. Còn lá thư, làm sao trước khi ra khỏi phòng, phải cố tình làm nó rơi lại để Nhiên Nhiên nhìn thấy. Dì hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi hiểu rồi!” Dì Quế nhận đồ, vừa quay lưng đi, thì lại nghe Hắc Nhật Đông căn dặn thêm.
“Nếu cô ấy muốn ra ngoài, dì không cần phải cản.”
Dì Quế cúi đầu, rồi cất bước đi thẳng lên lầu.
Bà làm đúng như những gì người đàn ông ấy căn dặn. Giúp Tiêu Kì Nhiên bôi thuốc xong, trước lúc ra khỏi phòng đã cố tình làm rơi lá thư ở lại.
Và lá thư ấy, rất nhanh đã được cô phát hiện.
Vốn định mang trả lại, nhưng sau bao giây phút đắn đo nghĩ ngợi, Tiêu Kì Nhiên vẫn bị tò mò thao túng, nên quyết định lén lút mở thư ra xem.
Chưa rõ nội dung bên trong là gì, chỉ thấy sau đó sắc mặt cô hoàn toàn thay đổi. Đôi mắt hiện rõ nét kích động khi nhìn chằm chằm vào mặt chữ trên giấy…
[Nhiên Nhiên! Anh hai đã bị Hắc Nhật Đông hãm hại, hiện sống chết chưa rõ. Nếu em nhận được thư này, thì hãy đến bến sông Hà gặp anh vào năm giờ chiều nay! Không gặp không về, Ngô Đình.]
🌹Like mạnh cả 2 chap mới nhất cho P nhé! ❤