Sao Rơi

Chương 140: Ngoại truyện 1


===========================

Mặc dù chưa bước vào mùa nóng đỉnh điểm, nhưng thời tiết Bắc Kinh cuối tháng sáu đã có chút oi bức khó chịu.

Gần đây số tiệc tùng mà Thẩm Hòe Tự phải tham gia khá nhiều, anh vừa nhận được giấy thông báo trúng tuyển chương trình sau đại học của trường nên muốn tranh thủ tụ tập thêm vài buổi với đám bạn bè thân thiết trước ngày tốt nghiệp.

Đây đã là bữa tụ hội thứ năm trong tuần, gần trường đại học bọn họ vốn có không ít quán ăn chất lượng, thế nhưng một tên trong bọn chợt nảy ra ý tưởng mới nên luôn miệng tâng bốc lên tận trời một quán mình vừa ghé cách đây không lâu. Cả bọn nghe xong cũng háo hức không kém, liền quyết định bắt taxi đến nhà hàng đồ nướng kiểu Nhật cách trường năm cây số thử xem sao.

Chất lượng phục vụ và điều kiện nhà hàng rất xứng với số tiền bỏ ra, mỗi bàn được đặt trong một phòng riêng nhỏ trang trí theo phong cách Nhật Bản. Hương vị các món thịt tuy không đến mức khiến người ta trầm trồ nhưng chắc chắn cũng phải được xếp trên mức trung bình. Toàn bộ khách ngồi trên bàn hôm nay đều là sinh viên hàng Hàng không vũ trụ có quan hệ thân thiết với Thẩm Hòe Tự, đến khi cơm no rượu say thanh toán xong xuôi, vài tên trong bọn đã bắt đầu biến thành ma men cười nói ầm ĩ.

Trương Soái không uống bao nhiêu rượu nên vẫn còn khá tỉnh táo, lúc này đảm nhận vai trò đứng ven đường giúp mọi người vẫy taxi, lè nhè một câu: “Thẩm Hòe Tự, cậu chọn nhầm chuyên ngành rồi đúng không, học máy tính làm gì thế?”

Hôm nay Thẩm Hòe Tự uống không tiết chế, lại đứng đón gió nên đã ngà ngà say, anh dựa vào một thân cây cúi đầu mỉm cười không đáp.

“Bức hình cậu vẽ Trường Chinh 2F kia phải nói là,” Trương Soái chép miệng một tiếng, thành thật cảm khái, “Giống y như trong sách in ra.”

“Tôi quen tay thôi.” Thẩm Hòe Tự hất cằm, “Đi đi, xe đến rồi kìa.”

Trương Soái quay đầu nhìn rồi lần lượt lôi đám ma men say khướt ném lên xe. Hôm nay bọn họ đi tổng cộng bảy người, Thẩm Hòe Tự phải đi ra ven đường nâng tay vẫy thêm một chiếc taxi nữa mới đủ số lượng.

“Cậu không về cùng bọn tôi à?” Trương Soái ngồi vào ghế phó lái, thấy Thẩm Hòe Tự không có ý định lên xe liền thuận miệng hỏi.

Thẩm Hòe Tự lắc đầu: “Hôm nay tôi phải về nhà, nhà tôi ngay gần đây, tự gọi xe về là được.”

“Thế cậu về đi, có gì gọi điện sau nhớ.” Trương Soái đóng cửa xe, vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

“À này!” Thẩm Hòe Tự vừa chớm bước được vài bước đã đột ngột quay đầu vỗ vỗ vào cửa kính xe.

Trương Soái kéo cửa sổ xe xuống hỏi anh: “Chuyện gì thế?”

“Sau này các cậu có tình cờ gặp cậu ấy thì nhớ liên lạc ngay với tôi nhé.”

“Yên tâm đi, cái giới Hàng không vũ trụ chỉ quanh quẩn có nhiêu đó người, sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi.” Trương Soái dừng một chút, lại hỏi, “Nhưng mà cậu có chắc là cậu ta học Hàng không vũ trụ thật không đấy?”

Thẩm Hòe Tự không trả lời ngay, bởi vì thật ra chính anh cũng không quá xác định. Nhưng mà, nếu không tin tưởng vững chắc vào dữ kiện đó, thế giới lớn như vậy anh biết tìm hắn ở đâu bây giờ.

“Tôi chắc chắn.” Thẩm Hòe Tự đáp.

“Rồi, nếu nghe được tin gì tôi sẽ gọi cậu ngay.”

“Cảm ơn nhé, các cậu về cẩn thận.” Thẩm Hòe Tự lùi ra sau mấy bước nhìn hai chiếc xe chậm rãi đi xa dần, sau đó tự giơ tay đón một chiếc taxi khác.

*

Kỷ Xuân Sơn và bạn cùng phòng hắn là khách quen của nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật này, trước đây mỗi tuần phải ghé ít nhất một lần, chỉ là gần đây không thường xuyên đến lắm. Hiện tại đang là mùa tốt nghiệp chia tay nên các nhà hàng quán ăn tốt gần trường đều đã bị xếp kín chỗ, ngay cả chỗ này muốn vào ăn cũng phải xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ mới đến lượt.

May mà hôm nay bọn họ đến sớm, thậm chí còn cướp được chỗ đẹp trên lầu hai.

“Dưới lầu một vừa có một bàn của đám Bắc Hàng đấy.” Trịnh Tri Dương xuống lầu thanh toán tiền ăn xong lại quay lên cùng Kỷ Xuân Sơn thu dọn trở về.

Kỷ Xuân Sơn đứng lên khỏi bàn, cầm điện thoại đi theo cậu ta ra cửa: “Bắc Hàng? Lặn lội sang tận đây ăn cơ à?”

Có điều tính ra Bắc Hàng cách trường bọn họ cũng không quá xa, chỉ trên dưới 5km mà thôi.

“Hình như là tiệc chia tay tốt nghiệp.” Trịnh Tri Dương vừa bước xuống lầu vừa nói, “Cả đám toàn nói chuyện máy móc vũ trụ, nghe thuật ngữ ù cả tai không hiểu gì sất.”

Kỷ Xuân Sơn ngẩn người một chút, đột nhiên nhớ ra năm nay cũng là năm người kia tốt nghiệp.

Hắn thở dài một hơi, hỏi: “Tiền ăn hết bao nhiêu? Lát tôi bắn qua cho cậu.”

“Về phòng rồi chia sau.” Trịnh Tri Dương đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn phòng ăn trống bên cạnh mình, “Vừa rồi bọn họ ngồi ở đây này.”

Kỷ Xuân Sơn nhìn theo ánh mắt cậu ta, bàn tiệc bên trong đã không còn bóng người, chỉ để lại một đống ly chén hỗn độn. Bước chân hắn chợt dừng một chút rồi tiến lại gần, cầm lấy một tờ giấy ăn đặt bên cạnh bàn.

Trinh Tri Dương cũng đi theo, thò đầu nhìn qua: “Đây là gì thế? Tên lửa à?”

“Ừ, Trường Chinh 2F, tham gia vào các sứ mệnh vũ trụ có người lái.”

Kỷ Xuân Sơn ngưỡng mộ nhìn mô hình tên lửa Trường Chinh 2F được vẽ ngẫu nhiên trên tờ giấy ăn kia, cấu trúc thân tên lửa được mô tả rất tỉ mỉ, tỉ lệ chặt chẽ, các chi tiết đều đúng chỗ, không hổ là tác phẩm của sinh viên chuyên ngành Hàng không vũ trụ.

Ngón tay hắn vuốt ve lên hàng chữ viết tay trên giấy —— Thần Tiễn, Hàng không vũ trụ Trung Quốc, CZ-2F

Lồng ngực Kỷ Xuân Sơn đột nhiên chấn động.

Nét bút hành thư nhẹ nhàng thanh tú này…

Rất giống.

Trịnh Tri Dương thấy hắn đột nhiên phát ngốc bèn quơ quơ tay ra trước mặt: “Đang ngẩn người làm gì thế? Đi thôi?”

“Đi.” Kỷ Xuân Sơn lắc đầu bật cười, tiện tay thả tờ giấy ăn về mặt bàn.

Đã năm năm trôi qua kể từ ngày hắn gặp lại rồi tiếp tục chia ly người đó, không biết cậu ấy đã thi vào trường đại học nào, học chuyên ngành gì, hiện giờ đang làm gì rồi.

Không biết cậu ấy đã… yêu ai chưa.

Đó là lần bọn họ tiến lại gần nhau nhất trong suốt mười ba năm dài đằng đẵng, khoảng cách tính theo đường thẳng còn không đến hai mươi bước chân.

Lúc này Kỷ Xuân Sơn vẫn chưa hay biết, mình phải đợi thêm tám năm nữa mới đến ngày thật sự gặp lại Thẩm Hòe Tự.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.