=============
Nước mắt anh nhanh chóng thấm ướt bả vai Kỷ Xuân Sơn.
Hắn để Thẩm Hòe Tự phát tiết thêm một lát mới trả lời: “Thật ra tôi vẫn ổn.”
Ngữ khí rất dịu dàng, đôi bàn tay to rộng khẽ vuốt ve lưng Thẩm Hòe Tự theo tiết tấu giúp anh thuận khí.
“Em đã để anh đợi những năm ngày.” Thẩm Hòe Tự khó khăn hít thở, “Lúc đó em không biết anh không ngủ được, hại anh gặp nhiều chuyện đau khổ như thế, hại anh phát bệnh, hại anh bị đúp lớp, hại anh phải từ bỏ ngành Hàng không vũ trụ, em…” Ngón tay bấu chặt trên lưng Kỷ Xuân Sơn vô lực trượt xuống, Thẩm Hòe Tự đau khổ nhắm mắt lại, “Em hủy hoại cả đời anh.”
“Em sai rồi.” Kỷ Xuân Sơn cắt ngang, “Cực kỳ sai.” Hắn nhấc tay Thẩm Hòe tự lên nắm trong tay mình, trịnh trọng khẳng định, “Không có em, cuộc đời tôi sẽ không thể tốt hơn bây giờ được đâu.”
Trái tim Thẩm Hòe Tự đau nhói, anh luôn dễ dàng sa vào những câu tình thoại âu yếm lãng mạn của Kỷ Xuân Sơn, đắm chìm trong sự dịu dàng của hắn.
Nhưng lần này không được.
Bởi vì sự thật còn nặng nề tăm tối hơn màn đêm đang buông xuống.
Kỷ Xuân Sơn yên lặng một lát rồi đột nhiên hỏi: “Muốn ôm thêm chút nữa hay là muốn cùng tôi đi hẹn hò?”
Thẩm Hòe Tự từ trong lòng hắn nâng người lên gật một cái, khàn khàn hỏi: “Đi đâu.”
“Đưa em đi ngắm sao.” Kỷ Xuân Sơn xoa đầu anh.
Thẩm Hòe Tự nhìn bầu trời đêm đen nhánh xuyên qua cửa sổ xe, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trong thành phố làm gì mà ngắm được sao.”
Kỷ Xuân Sơn không trả lời, chỉ nói: “Đi mua ít đồ ăn nhanh mang theo đi, em muốn ăn gì nào?” Hắn hơi dừng một chút, lại tung ra câu đùa năm xưa, “Hay là ăn KFC? Cũng lâu rồi chúng ta chưa đi ủng hộ cửa hàng nhà em.”
Cảm xúc của Thẩm Hòe Tự chỉ vừa bình tĩnh xuống lại có xu thế phun trào.
“McDonald’s, em muốn ăn McDonald’s.” Giọng anh mang theo chút nức nở nghe rất tủi thân, “Mười ba năm rồi em không được ăn McDonald’s.”
Lòng kháng cự giữa Thẩm Hòe Tự và McDonald’s có thể xem là câu đố mãi mãi không có lời giải của Kỷ Xuân Sơn, hắn nâng hai tay ôm mặt Thẩm Hòe Tự, chăm chú nhìn vào đôi mắt lá liễu sưng đỏ: “Thế rốt cuộc vì sao em lại không chịu ăn McDonald’s nữa?”
Sắc mặt Thẩm Hòe Tự trở nên vô cùng phức tạp.
Sau một hồi lâu im lặng, miệng mở ra lại khép vào, cuối cùng anh lảng tránh ánh mắt Kỷ Xuân Sơn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bởi vì… em thích anh nhiều hơn mình tưởng chứ sao.”
Đáp án này vốn chẳng ra làm sao, nhưng Kỷ Xuân Sơn vẫn cực kỳ hưởng thụ.
Hắn bật cười hôn trán Thẩm Hòe Tự một cái, quyết định dứt khoát: “Được, chúng ta ăn McDonald’s.”
*
Đã qua giờ cao điểm tan tầm buổi tối nên đường đi rất thông thoáng, Kỷ Xuân Sơn mau chóng đánh xe đến một công viên rừng rậm ở ngoại ô thành phố.
Thẩm Hòe Tự theo hắn xuống xe ngẩng nhìn lên đỉnh đầu, nền trời đêm chỉ treo mấy ngôi sao lạc lõng. Tuy đầy đầu mờ mịt nhưng anh vẫn để Kỷ Xuân Sơn dắt tay trèo từng bậc thang lên núi.
Cơn gió đêm hè từ từ thổi qua, càng lên cao bậc thang càng dốc, Thẩm Hòe Tự nhìn bóng lưng Kỷ Xuân Sơn, đột nhiên chợt nhớ tới con đường dựng sát vách núi hồi cấp ba. Ngày đó mỗi lần Kỷ Xuân Sơn bước qua một chỗ núi đá không bằng phẳng đều quay lại vươn tay ra cho anh.
Lúc đó vì sao mình lại chậm tiêu như thế nhỉ.
Kỷ Xuân Sơn quay đầu nhìn anh một cái, trông thấy sắc mặt người dưới mơ hồ liền nhíu mày nhắc nhở một câu: “Bậc thang dốc lắm, em nhìn đường cho cẩn thận.”
Nói xong hắn lại tiếp tục leo lên, chưa đi được vài bước đã nghe phía sau mình phát ra mấy tiếng sụt sịt. Kỷ Xuân Sơn dừng chân nhìn Thẩm Hòe Tự: “Sao lại khóc rồi?”
Thẩm Hòe Tự nín thở dừng khóc nhìn Kỷ Xuân Sơn, nghiêm túc nói: “Chúng ta tìm thời gian rảnh đi núi Hư Minh một chuyến đi.”
“Được, thời tiết này rất thích hợp đi cắm trại.” Kỷ Xuân Sơn xoa xoa đầu anh, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó làm ánh mắt hắn sáng lên, “Nhưng trước đó phải đi Văn Xương đã.”
“Văn Xương?” Thẩm Hòe Tự mờ mịt chớp chớp mắt.
Kỷ Xuân Sơn chỉ xuống dưới: “Đi xem người ta phóng module thí nghiệm Vấn Thiên.” Hắn ngửa đầu nhìn lên trời, giọng nói không hề che giấu hưng phấn, “Trồng rau trên vũ trụ, chỉ nghe thôi đã thấy ngầu rồi.”
Thẩm Hòe Tự sửng sốt vài giây rồi càng khóc lợi hại hơn.
“Hả? Em…” Kỷ Xuân Sơn bất đắc dĩ thở dài, vươn tay ôm chặt anh vào lòng, “Sao tôi không nhận ra em còn là đồ mít ướt nhỉ?”
– ——————-
Lời tác giả:
Kỷ Xuân Sơn dừng bước, lấy từ trong ba lô ra một chiếc mũ ngư dân rộng vành. Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Thẩm Hòe Tự đến khi anh dựng cả tóc gáy, sau đó hít sâu một hơi đội mũ lên cho anh: “Đường núi nguy hiểm lắm, nhớ chú ý dưới chân.” —— Chương 21
Thẩm Hòe Tự được khen đến phát ngượng, vội xoa xoa mũi chống chế: “Vậy cậu thì sao? Lý do gì mà muốn thi ngành hàng không vũ trụ?”
Kỷ Xuân Sơn nhìn trời suy nghĩ một lát: “Bởi vì tôi cũng muốn ngắm sao.” Dừng một chút lại nói, “Hơn nữa, chế tạo tên lửa rất —— là ngầu.” —— Chương 23
Remind theo style bình cũ rượu mới =))
Giới thiệu một chút về module thí nghiệm Vấn Thiên:
Module thí nghiệm Vấn Thiên là module thứ hai của trạm không gian vũ trụ Trung Quốc, cũng là module thí nghiệm khoa học đầu tiên.
Vào lúc 22:22 ngày 24 tháng 7 năm 2022 giờ Bắc Kinh, tên lửa đẩy Trường Chinh 5B Yao-3 mang theo module thí nghiệm Vấn Thiên khai hỏa và cất cánh tại Bãi phóng không gian Văn Xương ở Trung Quốc, vụ phóng thực hiện thành công.
Vào lúc 03:13 ngày 25 tháng 7 năm 2022 giờ Bắc Kinh, module thí nghiệm Vấn Thiên cập bến và kết nối thành công với cổng module lõi Thiên Hà.
Vào lúc 10:03 ngày 25 tháng 7 năm 2022, phi hành đoàn Thần Châu 14 đã mở thành công cửa sập và tiến vào module Vấn Thiên.