=============
Lúc tiếng chuông gọi đến vang lên lần thứ ba, Lâm Nhất chịu không nổi phải vươn tay về phía Thẩm Hòe Tự, nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Thấy anh vẫn không phản ứng, Lâm Nhất đành tự mình ra tay móc điện thoại trong túi quần anh, liếc nhìn tên người gọi đến một cái rồi mới ấn nút nhận. Không chờ anh ta mở miệng, đầu bên kia đã sốt ruột hoảng hốt hỏi: “Sao bây giờ em mới nhận điện thoại?”
“Kỷ Xuân Sơn.” Lâm Nhất nhìn thời gian hiển thị trên màn hình di động, nhàn nhạt nói, “Tới Hòa An đón vợ về đi này, anh sắp phải ăn cơm tối rồi.”
Kỷ Xuân Sơn tạm dừng mấy giây, thậm chí còn phải xác nhận xem mình có ấn nhầm dãy số không, sau đó mới hỏi: “Lâm Nhất? Thế nào lại là anh? Tại sao di động của Tiểu Tự lại ở chỗ anh?”
Lâm Nhất nhìn ra đằng xa, tăng thêm ngữ tốc thúc giục: “Cậu rảo cái chân lên, ngay trước cửa khu phòng bệnh, hồ hoa sen ấy. Anh không ở lại lâu được đâu.”
Kỷ Xuân Sơn vội vàng hỏi: “Anh không nói gì với em ấy đấy chứ?”
Lâm Nhất không muốn nhiều lời với hắn, chỉ thả thêm một câu “Nhanh lên” rồi lập tức cúp máy.
Anh ta xoay người đưa lưng về hướng cửa chính khu phòng bệnh để kéo dài thêm chút thời gian, có điều bộ đồng phục bệnh nhân trên người quá nổi bật, không mất bao lâu đã có một cô bé điều dưỡng viên chạy tới.
“Anh Lâm, bây giờ mà anh còn ở đây à?” Cô nàng chạy đến thở hồng hộc, sắc mặt cực kỳ lo âu, “Bác sĩ Đàm đang tìm anh kìa, anh đi mau lên đi.”
“Một lát nữa được không, tôi phải chờ người.” Lâm Nhất nhìn về phía Thẩm Hòe Tự, vừa nhét điện thoại vào tay anh vừa nhẹ giọng hỏi, “Tôi để cậu ở đây một mình có được không?”
Thẩm Hòe Tự vẫn không có phản ứng như cũ. Lâm Nhất nhanh tay giữ lại một góc điện thoại mới kịp thời không để nó rơi xuống đất. Anh ta nhún vai nhìn cô bé điều dưỡng: “Cô xem này, tôi không đi được.”
Điều dưỡng cũng có chút khó xử, nhưng cô thật sự không muốn trở về ăn mắng. Đang không biết xoay xở thế nào thì một thanh niên mặc áo blouse trắng đột ngột rút điện thoại từ tay Lâm Nhất, lên tiếng: “Hai người đi đi, tôi là bạn cậu ta.”
“Bác sĩ Đoàn?” Cô bé điều dưỡng vui mừng khôn xiết, “Có bác sĩ ở đây thì yên tâm rồi.” Xuất hiện người chủ động cứu viện, cô nàng vội vàng thúc giục Lâm Nhất, “Anh Lâm, chúng ta đi nhanh thôi, nếu không sẽ ăn mắng thật đấy.”
Đó là một gương mặt xa lạ, Lâm Nhất nhìn lướt qua bảng tên gắn trước ngực người kia rồi vẫy vẫy tay về phía Thẩm Hòe Tự, cười khì khì tạm biệt: “Bạn nhỏ, tôi đi nhớ, lần sau lại gặp.”
*
“Lát nữa mày muốn ăn gì?” Đoàn Triết ngồi xuống băng ghế, một tay khoác lên vai Thẩm Hòe Tự thương lượng với anh, “Kỷ Xuân Sơn nói dạ dày mày không tốt nên hôm nay không được ăn đồ cay, hay là ăn thịt nướng đi? Giờ này mình có nên đến trước đặt chỗ không nhỉ?”
Thẩm Hòe Tự từ từ hoàn hồn, thong thả gật gật đầu hai cái.
“Những lời người vừa nãy nói, mày giảm mức độ xuống khoảng ba mươi phần trăm rồi hãy tin.” Đoàn Triết móc di động ra tìm quán ăn trong ứng dụng điện thoại, “Với chứng bệnh của anh ta, một khi cảm xúc quá kích động sẽ không khống chế được khuynh hướng công kích người khác.”
Thẩm Hòe Tự trầm mặc một lúc lâu, sau khi cân nhắc ý của Đoàn Triết mới suy sụp bật cười: “Mày biết hết từ đầu rồi đúng không.”
“Không sớm hơn mày bao lâu.” Đoàn Triết thành thật nói, “Tuần trước tao lục tìm hồ sơ bệnh án cũ của bệnh viện mới nhìn thấy.”
“Tao nên nghe mày từ sớm, giải thích rõ ràng với anh ấy mới đúng.” Thẩm Hòe Tự lúng túng nói.
Ánh sáng trong mắt anh biến mất cùng tia nắng hoàng hôn cuối cùng, Đoàn Triết cất điện thoại đi, hỏi anh: “Trời tối rồi, vào văn phòng tao ngồi không?”
Thẩm Hòe Tự thò tay vào túi quần mình, lắc đầu: “Thôi, mày tan làm rồi, để tao gọi điện hỏi xem Kỷ Xuân Sơn đang đi đến đâu.” Trong túi trống không, anh hơi mờ mịt cúi đầu tìm kiếm bốn phía, “Ủa, điện thoại…”
Đoàn Triết đưa điện thoại trên tay cho anh: “Hôm khác lại ăn đi, hôm nay mày không uống được rượu, ăn suông chả vui gì.”
“Sao lại ở chỗ mày.” Thẩm Hòe Tự nhận di động, bấm nút gọi điện cho Kỷ Xuân Sơn, “Cứ đi đi, ba đứa mình không dễ gì mới rảnh cùng lúc.”
“Không cần gọi nữa, cậu ta tới rồi.” Đoàn Triết giúp anh ấn cúp máy.
Thẩm Hòe Tự nhìn theo ánh mắt cậu ta về nơi xa, Kỷ Xuân Sơn đang hộc tốc chạy về phía này.
“Chỉ cần người còn ở đây, nhất định sẽ tìm thấy thời gian thích hợp thôi.” Đoàn Triết bóp vai anh một cái thật mạnh, “Bây giờ cậu ta rất khỏe mạnh, cũng đang sống rất hạnh phúc. Chìm đắm vào quá khứ là một việc vô nghĩa, thời khắc hiện tại mới quan trọng nhất. Tự Thần, mày hiểu lời tao nói không?”
– ——————-
Lời tác giả:
Một cái trứng khá dzô dụng bổ sung cho bối cảnh: Tuy Đoàn Triết là chuyên viên tư vấn tâm lý nhưng đã có chứng chỉ trị liệu tâm lý và chứng chỉ hành nghề y, cho nên cô điều dưỡng mới gọi cậu ta là “Bác sĩ Đoàn”.
—
Ông đốc tờ mãi đỉnh 😆