============
Lúc Kỷ Xuân Sơn tắm xong đi ra đã thấy Thẩm Hòe Tự ngồi bên mép giường trong phòng ngủ, ngẩn ngơ nhìn tủ quần áo đang mở toang hai cánh.
“Đã cất quần áo của em vào chưa?” Kỷ Xuân Sơn đứng ngoài cửa hỏi.
Thẩm Hòe Tự không đáp lời, Kỷ Xuân Sơn tò mò đến gần: “Đang nhìn gì thế?”
Ba chiếc áo gấp chỉnh tề được Thẩm Hòe Tự đặt ngay ngắn trên cánh cửa tủ: một chiếc áo thun màu đen, một chiếc áo khoác đồng phục dài tay hai màu xanh trắng của trường trung học số 6 và một chiếc áo phao nhẹ màu trắng.
Áo thun không phải đồ của Kỷ Xuân Sơn, là chiếc áo năm đó hắn vội vàng rời khỏi nhà Thẩm Hòe Tự đã quên thay ra.
“Ồ… Hóa ra giám đốc Thẩm đang nhớ lại kỷ niệm xưa.” Kỷ Xuân Sơn bật cười cầm chiếc áo đồng phục trường lên ướm trước người Thẩm Hòe Tự, “Hình như hơi nhỏ…”
Thẩm Hòe Tự ngắt lời: “Anh không vứt đi à?”
“Vứt? Vứt cái gì?” Kỷ Xuân Sơn liếc nhìn đồ vật trong tay, nghi hoặc hỏi, “Ý em là vứt đồng phục? Nhưng vì sao?”
Thẩm Hòe Tự hỏi: “Không phải anh từng đi tìm lão Trương xin một bộ đồ mới rồi sao?”
Kỷ Xuân Sơn sửng sốt: “Làm sao em biết?”
Hắn suy nghĩ một lát, cầm áo đồng phục ngồi xuống bên cạnh anh thử thăm dò: “Thẩm Hòe Tự, chẳng lẽ em cho là tôi thổ lộ thất bại, thẹn quá thành giận nên vứt luôn bộ đồ em từng mặc trên người cho khuất mắt?”
Thẩm Hòe Tự không trả lời, năm đó chỉ vì chiếc áo này mà anh đã hờn dỗi người ta nguyên một buổi chiều.
Kỷ Xuân Sơn dở khóc dở cười: “Tôi lòng dạ hẹp hòi đến vậy sao?”
Thẩm Hòe Tự không dễ bỏ qua: “Hồi đó anh định tuyệt giao với em.”
Nghe anh nói vậy, Kỷ Xuân Sơn mới thấy hình như đúng là mình có hẹp hòi thật.
“Tôi xin lão Trương một cái mới, là bởi vì không nỡ mặc chiếc này tiếp nữa.” Hắn cúi đầu cười, “Khi đó tôi cho rằng…”
Hắn chưa nói hết câu, Thẩm Hòe Tự đã rướn người hôn lên.
Mùi hương sữa tắm quen thuộc quanh quẩn bên người, Kỷ Xuân Sơn vươn tay giữ chặt gáy anh, dùng sức cắn mút đầu lưỡi mềm mại làm sâu thêm nụ hôn này.
Đây là Nhân Mã A* hắn từng đánh mất rồi tìm về được. Thiên thể đáng sợ làm hắn bay lệch khỏi quỹ đạo, cho dù thời gian trôi qua bao lâu vẫn có lực hấp dẫn trí mạng như cũ.
Thẩm Hòe Tự nhấc chân ngồi lên đùi hắn, vừa hôn vừa ấn ngã hắn xuống giường.
Lý trí Kỷ Xuân Sơn tràn ngập nguy cơ, mắt thấy mình sắp bị lỗ đen nuốt chửng, hắn cố gắng tách ra một chút: “Bác sĩ nói hôm nay không thể…”
Thẩm Hòe Tự vạch áo ngủ của hắn ra, hôn lên cơ bụng rắn chắc thuận miệng lừa gạt: “Qua 0 giờ rồi, bây giờ tính là ngày hôm sau.”
Kỷ Xuân Sơn cắm ngón tay vào tóc anh hòng kéo người ra, kiên nhẫn dỗ dành: “Nghe lời, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đã.”
“Em nghỉ cả buổi chiều rồi.” Thẩm Hòe Tự nương theo động tác mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, bày tỏ lộ liễu, “Kỷ Xuân Sơn, anh là thuốc an thần của em.”
Kỷ Xuân Sơn khàn khàn bật cười thành tiếng: “Thật à, trùng hợp quá…”
“Em không nói đùa đâu.” Thẩm Hòe Tự sờ lên cơ ngực nhấp nhô cách một lớp áo, “Sau khi não bị chấn động, có một đoạn thời gian em rất khó ngủ, chỉ khi nào ôm chiếc áo anh bỏ quên mới có thể vào giấc.” Nói xong anh cúi đầu kề sát tai Kỷ Xuân Sơn, nhỏ giọng hỏi hắn, “Anh đoán ngoại trừ ôm áo anh ngủ… Em còn làm gì khác không?”
Kỷ Xuân Sơn ngẩn ra vài giây, hơi thở dần dần mất khống chế, lập tức ôm người trở mình áp anh xuống giường.
Thẩm Hòe Tự cười hỏi: “Vừa nói không được vận động mạnh mà?”
Kỷ Xuân Sơn ngồi dậy duỗi tay mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy đồ ra, đáp rất đúng lý hợp tình: “Em không được, nhưng tôi thì được.”
– ——————-
Lời tác giả:
Sếp Kỷ (lý trí 100%): Tôi đường đường là học sinh xuất sắc ban khoa học tự nhiên, đầu óc trấn định, tư duy kín đáo, chịu được cô đơn, chịu được uất ức…
Sếp Thẩm ghé vào tai hắn thì thầm một câu.
Sếp Kỷ (lý trí 0%): Lý trí là gì, có ăn được không?