============
Lâm Nhất dẫn hắn vào một công viên gần trường học, tìm một băng ghế dài rồi ngồi xuống bên cạnh.
Mặt trời chầm chậm lặn xuống, ráng đỏ cháy rực thắp sáng nửa bầu trời phía tây.
Kỷ Xuân Sơn ngước nhìn ánh tà dương, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
“Lâm Nhất, trung tâm của Thái Dương hệ là mặt trời, thế anh có biết trung tâm thiên hà của chúng ta có cái gì không?”
Giọng điệu hắn rất trầm tĩnh, Lâm Nhất vặn chai nước ngọt đưa cho hắn, hỏi: “Là cái gì?”
“Nhân Mã A*, một lỗ đen siêu lớn có khối lượng gấp bốn triệu lần mặt trời nhưng kích thước lại không lớn hơn bao nhiêu, đường kính chỉ gấp ba mươi lần mặt trời thôi.”
Hắn không nhận chai nước, Lâm Nhất đành phải vặn nắp chai đặt lên ghế dài.
“Anh có biết nếu một ngôi sao cực lớn, cực nóng, cực sáng như mặt trời bị cuốn vào Nhân Mã A* sẽ xảy ra chuyện gì không?” Kỷ Xuân Sơn lại hỏi.
Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi nói: “Sẽ bị nó nuốt chửng à?”
Kỷ Xuân Sơn lắc đầu: “Nó sẽ giống như địa cầu chúng ta xoay quanh mặt trời, duy trì khoảng cách hợp lý với Nhân Mã A* và xoay tròn theo một quỹ đạo ổn định.”
Lâm Nhất “à” một tiếng thật dài.
“Nhưng không thể tiến gần thêm được nữa, nếu không nó sẽ bị hút bởi một lực hấp dẫn lớn không tưởng tượng nổi rồi rơi xuống theo đường xoắn ốc.” Kỷ Xuân Sơn kiên nhẫn miêu tả, “Sau đó nó bị kéo giãn, bị xé toạc, phun ra vật chất plasma nóng sáng, tiếp theo sẽ phân rã thành một đám mây bụi sao, thậm chí không thể thật sự lại gần trung tâm Nhân Mã A* thêm chút nào. Những mảnh vỡ của nó quay với tốc độ quá nhanh, cuối cùng phần lớn khối lượng sẽ chuyển hóa thành năng lượng rồi bị tàn nhẫn ném bay khỏi quỹ đạo, văng ra khoảng không càng xa hơn nữa.”
Ngữ khí hắn đều đều, biểu cảm nghiêm túc như hướng dẫn viên ở viện bảo tàng khoa học giải thích cho du khách ghé thăm.
Lâm Nhất hỏi: “Chuyện gì xảy ra rồi? Kể cho anh biết đi.”
Kỷ Xuân Sơn đáp nhàn nhạt: “Hiện giờ em có cảm giác mình giống như ngôi sao không biết tự lượng sức kia, bị hấp dẫn, bị xé toạc, bị ném vào khoảng không tối đen. Tất cả những chuyện em làm đều vô nghĩa.”
“Hai người cãi nhau hả? Hôm trước không phải vẫn còn tốt…”
“Cậu ấy nói ghê tởm.” Kỷ Xuân Sơn nói.
Hắn thất thần nhìn vị trí mặt trời vừa biến mất, ánh chiều tà trên bầu trời phương xa dần dần mờ nhạt.
Đôi mắt ở trạng thái nhìn chằm chằm quá lâu nên hơi khô khốc, hắn chậm chạp chớp mắt: “Cậu ấy nói, vừa nhớ đến chuyện bị em hôn là cảm thấy ghê tởm. Cậu ấy kêu em cách xa một chút, cậu ấy muốn trở lại cuộc sống bình thường như trước kia.”
Lâm Nhất nghẹn họng, yên lặng một lát mới nhẹ giọng khuyên: “Cậu còn nhỏ, sau này sẽ gặp người khác thích hợp hơn…”
“Anh không hiểu đâu.” Kỷ Xuân Sơn lại cắt ngang lời anh ta, “Cậu ấy cũng không hiểu. Đối với em cậu ấy là đặc biệt nhất.” Ngữ khí hắn không hề dao động, một cơn đau dữ dội lại ập vào đại não, tiếng gào rít trong đầu hoàn toàn lấn át âm thanh phát ra từ dây thanh quản, “Lâm Nhất, vũ trụ của em sụp đổ rồi.”
*
Thời điểm Kỷ Xuân Sơn khôi phục lại ý thức, trước mắt là một trần nhà xa lạ.
Hắn thong thả đảo mắt, trông thấy bình truyền dịch treo cao còn thừa một nửa, sau đó là ống truyền dịch, nhìn tiếp về bên phải là mặt Lâm Nhất.
“Anh chỉ kể đơn giản cho ba mẹ cậu một chút, không nói cụ thể.” Lâm Nhất ngồi bên giường bệnh, thấp giọng giải thích, “Đừng trách anh, bác sĩ phải biết bệnh mới dùng đúng thuốc được.”
Kỷ Xuân Sơn lại nhắm mắt.
“Di xin trường cho cậu nghỉ học rồi, trước mắt cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Hai bên thái dương giống như bị ai đó cầm chày sắt đập vỡ, trong đầu vẫn kêu ong ong không ngừng.
Kỷ Xuân Sơn cau mày lắc đầu, âm thanh phát ra từ cổ họng như bị cà qua một lớp giấy ráp: “Em muốn đến trường học.”
– ——————-
Lời tác giả:
Cuối cùng vẫn update chương mới. Không ngờ được đúng không, đến thông báo leo cây còn bị tôi cho leo cây được.
Thứ không tín nhất trên đời này —— chính là phát ngôn của tôi.
– —
Tiêu đề chương là một cái easter egg.
Đại Lưu có một quyển tiểu thuyết tên là《 Vũ trụ sụp đổ 》. Thân làm fan gơ não tàn của Đại Lưu, đăng chương này vào ngày phát sóng《 Tam Thể 》thực sự rất có cảm giác nghi thức.
Ratings truyền hình《 Tam Thể 》mau xông lên!