Mấy ngày sau Châu Giản Dao cũng được xuất viện được chính Châu Chấn Khiêm bế từ bệnh viện lên xe đến khi về đến biệt phủ cũng không cho cô đặt chân xuống đất cứ vậy mà bế thẳng người phụ nữ đặt lên giường. Châu Giản Dao tuy được xuất viện nhưng miệng vết thương sau khi mổ còn chưa hoàn toàn lành lại nên anh không dám để cô tự mình hoạt động, anh biết cô em gái nhỏ này của mình rất thích nghịch ngợm không để ý đến cô một chút chắc chắn sẽ lại có chuyện xảy ra.
“ Anh hai, em không phải là một đứa bé chưa biết đi, anh không cần phải hở một chút là bế em đâu“
Châu Chấn Khiêm búng lên đầu mũi cô, tay anh vẫn còn đang bận đắp chăn, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa cho Châu Giản Dao, mọi thứ đều được anh sắp xếp vô cùng tỉ mỉ, sau khi cảm thấy mọi thứ đã đầu vào đó mới ngồi lên giường đáp lại cô.
“ Em không phải là không biết đi nhưng em biết đi rồi còn khiến anh lo lắng hơn đó, bản thân mình còn không lo được còn thua cả một đứa nhóc, anh mà không chăm em chẳng khác nào để em tự mình phá hỏng bản thân “
Châu Giản Dao bĩu môi nhìn anh, giận hờn hấc mặt đi cô đâu có vô dụng như anh nói nếu không phải anh tự mình muốn lo mọi thứ cho cô thì cô cũng tự mình lo tốt cho bản thân những năm qua sống cùng Châu gia dù là không được quan tâm dù là không có anh cô cũng sống được đến bây giờ đấy thôi.
Châu Chấn Khiêm nhếch nhẹ khóe miệng, em gái nhỏ nhà anh lại giận hờn vu vơ rồi có nghĩa là nếu anh không dỗ dành thì tối nay chắc chắn sẽ không có ai xử lí hết đống thức ăn đã nấu xong dưới bếp rồi. Anh dù là ngoài mặt cười nhưng bên trong vẫn thấy chạnh lòng không nỡ.
Anh ôm lấy cô xoa đầu vuốt tóc cô còn hôn rải rác khắp gương mặt đang nhăn nhó ấy, Châu Giản Dao tay này che mặt mình tay kia đẩy người đàn ông ra nhưng lại càng bị anh ôm chặt lấy.
“ Đừng giận, anh hai đùa với em thôi, bé con của anh rất ngoan, anh hai yêu em “
“ Em không thèm “
Reng, reng, reng
Điện thoại của Châu Chấn Khiêm reo lên vô tình từ trong túi áo rơi xuống người Châu Giản Dao, theo phản xạ cô lập tức cầm lên trên màn hình hiển thị tên người gọi đên là ‘ Hứa Nguyệt Châu ‘, cô nhíu mày thắc mắc.
“ Hứa Nguyệt Châu là ai? “
Châu Chấn Khiêm không quan tâm anh vẫn tập trung vào việc nghịch phá người phụ nữ, cả gương mặt bị anh hôn rồi cắn đến đỏ lên cả cổ cũng để lại vài dấu vết nhạy cảm, Châu Giản Dao chợt léo lên tia suy nghĩ cô lại quên mất vài ngày trước còn nằm ở bệnh viện cũng có người phụ nữ lạ xuất hiện bây giờ lại có thêm một ‘ Hứa Nguyệt Châu ‘, cô nhất định phải làm rõ.
“ Anh hai, trả lời em, là ai “
Châu Giản Dao đưa màn hình ra trước mặt anh, tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo lên như thể người bên kia đầu dây không có ý định ngừng điện đến, thấy giọng cô thay đổi Châu Chấn Khiêm cũng trở nên nghiêm túc anh vuốt ve gương mặt nhỏ.
“ Là nhân sự mới của công ty, giám đốc phòng phân tích số liệu thôi “
“ Vậy người hôm đó xuất hiện ở bệnh viện lại là ai nữa? “
Châu Giản Dao nắm lấy tay anh hỏi tiếp.
Châu Chấn Khiêm không nói gì chỉ hấc mặt về phía điện thoại ra hiểu cho cô, Châu Giản Dao nhướng mày nhìn anh, ấp úng nói.
“ Cùng một người “
Châu Chấn Khiêm gật đầu rồi lại lao đến hôn người phụ nữ, anh không để tâm đến những chuyện xung quanh nữa bây giờ chỉ muốn chú ý đến cô nhưng lại không nhìn ra thái độ của Châu Giản Dao có gì đó thay đổi, cô lại có chút ghen ghét mặc cho người phụ nữ kia cứ gọi đến anh cô vứt mạnh điện thoại người đàn ông ra xa mình, xụ mặt cô ta điện rồi lại điện, Châu Giản Dao nhíu chặt hai bên mày vào nhau nếu còn không bắt máy người phụ nữ kia chắc chắn sẽ không để hai người yên ổn.
Châu Giản Dao quyết định bắt máy thay anh cô mở loa ngoài lên.
Giọng người phụ nữ cũng nhanh nhẹn vang lên như chờ đợi thời khắc này rất lâu rồi.
“ Chủ tịch, hôm nay có cuộc họp với các hội đồng sao anh còn chưa đến “
Châu Chấn Khiêm nheo mắt anh tỏ rõ thái độ khó chịu vì bị làm phiền cũng thắc mắc tại sao người phụ nữ này lại có số điện thoại của mình quan trọng hơn chuyện này không phải là trách nhiệm của cô ta chỉ có A Từ mới có số của Châu Chấn Khiêm cũng chỉ có một mình A Từ mới có nhiệm vụ thông báo với anh tất cả những chuyện ở Khiêm Thế.
Châu Chấn Khiêm gằng giọng lạnh đáp
“ Đây không phải việc của cô đừng gọi đến nữa, tôi đang bận “
“ Nhưng, chủ tịch…..”
Tút Tút Tút
Điện thoại còn nằm trong tay Châu Giản Dao đã bị anh ngắt ngang cuộc gọi, Châu Chấn Khiêm là bị cô ta chọc cho tức giận rồi anh quay người đứng lên chỉnh sửa lại quần áo mình, Châu Giản Dao đưa mắt nhìn theo đột nhiên trong đầu cô có một suy nghĩ có phải A Từ sắp bị anh ăn thịt rồi không lại dám cho người khác số điện thoại của anh đúng như những gì cô nghĩ Châu Chấn Khiêm hừng hực ánh lửa lệnh A Từ lập tức đến ngay.
Tên đàn ông chạy thụt mạng đến mồ hôi cũng nhỏ giọt trên mặt trông rất thảm còn chưa đợi anh nói gì đã hiểu chuyện quỳ một gối dưới chân anh vì chỉ có A Từ mới hiểu một khi Châu Chấn Khiêm dùng giọng ra lệnh với mình chắc chắn là bản thân đã làm sai với anh.
“ Hứa Nguyệt Châu lại có số điện thoại của tôi?, hôm nay còn dám bán đứng cả tôi”
A Từ nhanh nhẹn giải thích
“ Không phải tôi chủ tịch, tôi làm sao có thể cho cô ta số điện thoại của anh được, chủ tịch có gì đó hiểu lầm rồi, tôi một mực trung thành với anh, chủ tịch tin tôi “
A Từ là người trung thành thế nào không phải Châu Chấn Khiêm không biết, cậu ta đi theo anh bao nhiêu năm dù là việc của Khiêm Thế hay việc của hắc đạo đều được A Từ chỉnh đốn đâu vào đấy nếu nói là A Từ cho Hứa Nguyệt Châu số điện thoại thì đúng là quá vô lí Châu Chấn Khiêm chỉ là đang diễn kịch anh là vì sợ cô em gái nhỏ này lại suy nghĩ lung tung nên mới cho gọi A Từ đến giả vờ trách mắng cậu ta, Châu Chấn Khiêm giao tiếp bằng mắt với A Từ cũng lập tức hiểu ra nhah chóng cùng anh phối hợp diễn xong vở kịch này.
“ Tha thứ cho tôi chủ tịch, là tôi ngu dốt nhất thời bị cô ta dẫn dắt “
***
Vote! Vote! Vote
Cho Ly một bình luận và một like để tiếp thêm động lực ra chap mới nhé ạ.
Cảm ơn mọi người ạ.