Anh bất ngờ khi nghe cô gọi chị hai nên vội nhìn thẳng về trước, thông qua lớp kính ôtô, Tần Lãng thấy một người phụ nữ đang bước đến gần xe của anh.
– Đó là chị hai của em sao?
Ninh Mịch gật đầu trong sự ngỡ ngàng, cô chắc chắn chị hai đã nhìn thấy phân đoạn tình cảm giữa cô và anh.
Trái ngược hoàn toàn với tâm trạng rối bời của vợ, anh vô cùng bình thản và sẵn sàng đối mặt với người nhà của Ninh Mịch để công khai chuyện tình cảm giữa cả hai.
– Bị phát hiện rồi.
Cô bất giác thốt lên lời lo lắng, anh bình thản, nhẹ nhàng đáp:
– Trước sau gì chị ấy cũng biết, chúng ta cứ đối mặt thôi.
Tần Lãng chẳng chút hoang mang, anh mở cửa xe bước ra ngoài, trong khi cô vẫn đang ngây người lúng túng. Lúc này chị hai đã đi đến rất gần, cô ấy đưa mắt nhìn anh, vẻ mặt có chút căng thẳng và nghiêm nghị.
Chỉ cần nhìn qua thần sắc của chị hai, cô liền cảm nhận được bầu không khí có chút ngọt ngạt nên lập tức mở cửa xe bước ra ngoài và chuẩn bị giải thích rõ mọi chuyện.
– Ninh Mịch, tại sao em lại ở đây? Còn cậu ta là ai? Hai người…
Khi cô thức giấc và rời khỏi nhà không lâu thì Dĩnh Hà cũng tỉnh giấc. Cô ấy gõ cửa phòng cô, định rủ em gái ra ngoài tập thể dục nhưng không thấy hồi âm. Sau khi mở cửa phòng ra xem,Dĩnh Hà phát hiện cô không có ở trong phòng nên cô ấy đã đi khắp nhà tìm kiếm nhưng vẫn không thấy cô. Nghĩ rằng em gái đã thức dậy và ra ngoài tập thể dục trước, vì vậy cô ấy cũng không gọi điện cho Ninh Mịch.
Trong lúc chạy bộ dọc lề đường, Dĩnh Hà không quên đảo mắt tìm em gái. Nào ngờ đến lúc tìm thấy thì chẳng những chỉ có một mình Ninh Mịch mà còn nhìn thấy thêm một chàng trai lạ ở cạnh cô.
Ninh Mịch hồi hộp cất lời:
– Anh ấy là…
Không để cô phải ngập ngừng khó xử, anh mạnh mẽ đáp lời đầy dứt khoát:
– Chào chị, tôi là bạn trai của Ninh Mịch.
Dù thực tế anh bằng tuổi chị hai của cô, nhưng cứ theo vai vế mà xưng hô vì dù sao anh cũng đang ra mắt Dĩnh Hà với vai trò là em rể.
Nghe anh khẳng định mối quan hệ với cô, Dĩnh Hà vô cùng bất ngờ, bởi lẽ từ trước đến nay cô chưa từng nói với chị hai chuyện đã có người yêu. Bây giờ cô ấy vừa tỉnh lại sau hôn mê hơn hai tháng thì lại bất chợt biết được chuyện em gái đã có bạn trai, quả thực lúc này Dĩnh Hà đang cảm thấy rất sốc.
Nhìn dáng vẻ đạo mạo, lịch lãm vào uy quyền của anh trong bộ vest đen chỉnh tề và cả chiếc xe ô tô hạng sang mà anh vừa từ bên trong bước ra khiến Dĩnh Hà cảm thấy thân phận của anh chẳng chút tầm thường. Cô ấy càng thêm hoang mang và ngỡ ngàng khi em gái của mình đã quen một người bạn trai trông có vẻ quyền thế như vậy.
– Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của em.
Cô cũng không muốn giấu giếm thêm nữa, vốn dĩ Ninh Mịch đã có dự tính nói với chị hai về chuyện tình cảm của mình vì hiện tại sức khỏe của Dĩnh Hà đã gần như hồi phục hoàn toàn. Sẵn dịp cô ấy bắt gặp cả hai đang hẹn hò, tuy cô rất hồi hộp nhưng vẫn quyết định công khai mọi chuyện.
– Em có bạn trai rồi sao? Từ khi nào? Sao chị chẳng nghe em nói gì cả?
Chị hai hỏi nhiều như vậy cũng vì lo cho cô. Thật ra Dĩnh Hà hiểu rõ em gái của cô ấy đã lớn, đã gần ba mươi tuổi, cũng đến lúc phải hò hẹn, yêu đương theo lẽ thường tình. Vậy nên Dĩnh Hà chỉ đang tìm hiểu, xem xét về người đàn ông mà Ninh Mịch chọn lựa.
Nhìn khí chất lãnh đạo, ánh mắt nghiêm túc, phong thái có chút cao ngạo của anh, Dĩnh Hà chắc chắn “em rể” có gia thế thuộc hàng khủng.
– Bọn em chỉ mới chính thức yêu nhau thời gian gần đây thôi. Em muốn chờ sức khỏe của chị ổn định sẽ nói chị biết, nhưng chưa kịp nói thì chị đã nhìn thấy cả rồi.
Tần Lãng cũng chủ động giới thiệu bản thân với người nhà của cô:
– Có lẽ chị đã từng nghe qua tên của tôi, tôi là Ngụy Tần Lãng.
Đầu óc Dĩnh Hà thoáng chốc bị choáng khi nghe anh thốt ra tên mình, xém chút cô ấy đã chao đảo vì đứng không vững.
– Cậu là… Ngụy Tần Lãng?
Vừa nãy trông mặt anh thư sinh như vậy, cô ấy còn nghĩ chẳng lẽ gu của Ninh Mịch là phi công nhỏ tuổi, suy nghĩ đó đã khiến cô ấy rất kinh ngạc. Nhưng bây giờ biết được danh tính thật của anh, Dĩnh Hà lại càng sốc nặng. Lâu nay Dĩnh Hà chỉ nghe qua danh của Tần Lãng chứ chưa từng biết mặt anh, cô ấy cứ nghĩ trông anh sẽ rất già dặn, nào ngờ anh đẹp trai ngời ngời, gương mặt lại có nét thư sinh trẻ trung.
– Dạ đúng vậy, anh ấy là Ngụy Tần Lãng, chủ tịch của công ty Shine.
Cô lên tiếng khẳng định với chị hai sau câu nói giới thiệu vừa rồi của Tần Lãng. Dĩnh Hà không ngờ bạn trai của em gái cô ấy lại chính là ông trùm khoáng sản Ngụy Tần Lãng. Lần trước cô ấy còn nói với Ninh Mịch về con người phức tạp của anh, chẳng ngờ kẻ nguy hiểm trong mắt Dĩnh Hà lại là người mà Ninh Mịch yêu.
…
Vì Tần Lãng còn phải đến công ty nên anh không thể ở lại tiếp nhận những câu hỏi “điều tra” của người chị vợ điệp viên. Cô đã nói đỡ thay anh để Tần Lãng có thể rời đi.
Bước vào nhà, cô vẫn chưa thoát khỏi hàng loạt câu hỏi của chị hai:
– Em đã biết Ngụy Tần Lãng là người có rất nhiều mối quan hệ phức tạp, kể cả con người của anh ta cũng nguy hiểm khó lường. Vậy mà em vẫn chấp nhận yêu anh ta sao?
Dẫu biết Ninh Mịch đã đủ lớn để có thể tự quyết định cuộc đời mình nhưng Dĩnh Hà vẫn muốn hỏi kỹ lại một lần nữa để lắng nghe câu trả lời của cô, xem cô đã thật sự chắc chắn với sự lựa chọn của mình chưa.
– Tần Lãng không nguy hiểm hay phức tạp như chị nghĩ đâu. Mỗi khi ở cạnh anh ấy, em đều thấy bình yên và hạnh phúc. Em cảm nhận được sự đơn thuần, ấm áp trong con người anh ấy.
Dĩnh Hà chỉ sợ khi yêu thì ai cũng chỉ thấy được mặt tốt của người mình yêu và một cuộc tình tràn ngập màu hồng.
– Chị hỏi thật, em và Ngụy Tần Lãng đã tiến triển đến mức nào rồi?