“Trác tổng, thật sự phải tuyên bố phá sản Tập Đoàn Hàn Băng sao?” Thư ký hỏi Trác Hàn Đình trên ghế tổng.
“Đúng…” Trác Hàn Đình không ham muốn gì Tập Đoàn Hàn Băng, mà anh ta muốn xoá xổ nó khỏi thành phố A và thế giới.
Bên Tập Đoàn Triệu Thị, sau khi Hàn Kỳ cũng chính là Triệu Phong Hành hôn mê sâu, thì mọi hoạt động của của nó đã bị đống băng.
“Nhưng Vân Tổng?”
“Ha… Một con chốt thí không đáng kể.” Trác Hàn Đình cười tà ác nhìn vào bản báo cáo hoạt động của Tập Đoàn Hàn Băng dưới sự điều hành của Vân Dương.
“Tìm tung tích người nhà của Hàn Trúc đã bị đưa đi đâu?”
Thư ký lắc đầu bất lực: “Mọi thông tin đã bị phong toả, tất cả camera trong thành phố cũng không tìm được bóng dáng họ.”
– “Ầm.”
Hắn tức mình dộng bàn một cái rầm, ngoài cửa tiến vỗ tay cùng giọng cười quen thuộc, anh ta quay lại, chưa kịp phản ứng đã bị Châu Đông Vũ đè chặt vào tường.
“Trác Hàn Đình… Mày dám đụng Hàn Kỳ hả?”
Trác Hàn Đình chống đẩy thân nam nhân, nhưng thân dưới càng bị kẹp chặt, hai bộ phận nam chạm nhau. Vành tay anh ta đỏ lên.
“Tránh ra!”
Trác Hàn Đình mắc bệnh sạch sẽ. Châu Đông Vũ biết điều đó, nên càng ức hiếp hắn, cố tình thân mật mò mẫm, đụng chạm vào cơ thể anh ta.
“Ai nha! Mặt đỏ cả rồi…” Bàn tay Châu Đông Vũ lướt dọc theo bụng anh tay thiếu một chút nữa chạm vào vật tượng trưng của nam nhân.
Đám thuộc hạ, cùng thứ ký của cả hai hiểu chuyện rời đi.
Trác Hàn Đình hoang mang muốn kêu cứu nhưng bịt miệng. Châu Đông Vũ quét hết mọi thứ trên bàn mang Trác Quân Đình ném lên, giữ chặt hai tay trên đầu.
“Khốn kiếp, anh… Anh muốn làm gì?”
Châu Đông Vũ nhếch mép chỉ về hướng máy quay phim đã được bấm nút quay.
“Đồ khốn… Anh…” Trác Hàn Đình hoang mang dãy dụa, bị tóm hai chân trói lại, hai tay cũng bị ép chặt trên đầu.
“Biết sợ rồi sao?” Châu Đông Vũ vừa nói vừa luồng tay vào cơ thể rắn rỏi, nụ cười đầy tà mị.
Trác Hàn Đình là Gay nằm trên, giờ bị đè đã là nhục còn bị sàm sỡ quay phim nóng. Anh ta chống cự cắn vào ngực Châu Đông Vũ nhảy xuống tháo chạy, quên chuyện đôi chân bị trói, nến té sõng soài dưới nền.
Châu Đông Vũ cúi người cười gian, âm thanh xé toang áo trên người vang lên. Anh ta thật sự sốc, lẽ nào tên này thật sự biến thái muốn tạo thước phim* đáng xấu hổ.
“Tên họ Châu kia, anh muốn gì hả?”
“Haiz… Kết hợp hai ta!”
“Con mẹ nó… Anh đụng tới tôi, tôi sẽ chém chết anh đó.”
Châu Đông Vũ cười gian manh rút thắt lưng của anh ta ra, lướt tay tháo cút và khoá quần… Nhìn thằng em sắp bị lộ. Trác Hàn Đình run rẫy.
“Dừng tay…”
“Muộn rồi! Vào đi…” Châu Đông Vũ dứt lời, đám nam nhân lực lưỡng từ ngoài bước vào khoe cơ thể.
“Trác Hàn Đình… Thưởng cho anh đấy, sao khi hưởng thụ xong, chúng ta sẽ bàn chuyện tiếp.”
Dứt lời Châu Đông Vũ rời khỏi phòng, chờ xem phim đặc sắc, dám hại chết Vân Triết và Hàn Trúc là chạm tới cực hạn tình cảm của Châu Đông Vũ.
“Đồ khốn! Cút ra hết cho tôi…” Trác Hàn Đình la hét thất thanh, tóm lấy gạt tàn ném vào đầu một tên khiến tên đó đổ máu, nổi nóng lập tức vào khuôn mặt anh tuấn của Trác Hàn Đình.
Châu Đông Vũ cau mày phất tay đuổi đám cường bạo ra ngoài, tiến đến tay vừa tháo nút áo khuôn mặt lạnh tanh.
Trác Hàn Đình quản hồn lui về sau dùng tay che thân trần trụi, lắp bắp nói: “Anh đừng đến đây?”
“Ha… Biết sợ rồi sao? Hàn Quân Đình.” Châu Đông Vũ ném áo trùm lên cơ thể anh ta.
Trác Hàn Đình giật bấn người: “Anh có ý gì?”
“Lập tức trả lại công ty cho Hàn Trúc… Thân phận của anh tôi đã tra rồi, lý do thù Hàn Trúc là…!”
Trác Hàn Đình khoát áo vào muốn chụp lấy mấy quay phim, thì bị Châu Đông Vũ kéo ngã vào lòng.
“A… Muốn hủy dễ vậy sao?” Châu Đông Vũ rút thẻ nhớ vươn ra trước mặt đối phương.
“Châu Đông Vũ, liên quan gì anh?”
Châu Đông Vũ không ngờ Trác Hàn Đình ngoan cố đến thế, bao nhiêu đây đúng là quá nhẹ với anh ta.
“Á!” Trác Hàn Đình bị đè lên người, dao sắt dán lên gò má.
“Mau trả lại tài sản cho Hàn Trúc…”
“Khỉ thật!” Trác Hàn Đình vừa dứt lời, đám thuộc hạ của hắn đã xông vào chỉa súng vào đầu Châu Đông Vũ.
Đám thuộc hạ của Châu Đông Vũ đã bị Vân Dương phía ngoài thâu tóm hết.
Châu Đông Vũ giơ tay quy hàng, bị cả hai bắt giam vào mật thất…
Mọi chuyện diễn ra xuông xẻ, hôn lễ của Vân Dương đã được sắp xếp xong.
Trình Hạo Kình không tìm được Châu Đông Vũ nên rất lo lắng, không còn cách nào, anh vào nhà lao thông báo cho Hàn Trúc hay.
Anh cố giật dậy tinh thần của Hàn Trúc, bởi hắn còn tiếp tục trong đại lao, thì thế nào những người thân của hắn sẽ gặp bất trắc…
“Ra ngoài!” Hằn Trúc hét lớn, cay ngục lập tức mở cửa muốn đánh hắn.
“Dừng tay!” Vân Dương chậm rãi bước vào phất tay: “Tôi bảo lãnh anh ta!”
Hàn Trúc cười cười, hiên ngang bước ra khỏi lông giam, hắn dư sức biết Vân Dương muốn bài trò gì. Nhìn âu phục đẹp đẽ, cài hoa cưới nơi ngực trái.
Hắn chứng kiến lễ thành hôn, trao nhẫn cưới của Cap Đình, hai người hôn nhau. Một tia sáng chối lên, một đám lửa đỏ, hắn tỉnh giấc, nhận ra chỉ là trong giấc mơ… Sờ trán toát đầy mồ hôi, hắn có linh cảm xấu.
[…]
“Mang hắn đi.” Vân Dương ra lệnh cho thuộc hạ mang Hàn Kỳ hôn mê ra xe, để lại cha mẹ của Hàn Trúc. Nụ cười tà ác trên khoé môi, một ngồi lửa cháy ngôi biệt thự riêng mà Châu Đông Vũ đã làm căn cứ chăm sóc người thân của Hàn Trúc.
Trình Hạo Kình tới nơi thì biệt thự đã bị thiêu rụi thành tro trong đêm tối. Anh khụy xuống trước vong linh 3 người thân của Hàn Trúc, gào thét đau đớn.
Vân Dương sau khi phóng hoả xong đã mang Hàn Kỳ về nhà riêng của anh ta.
Không lẽ anh ta muốn chế tác cho Hàn Kỳ trở thành Triệu Phong Hành thật sự.
“Vân Dương.” Hàn Kỳ tỉnh lại, nắm tay Vân Dương thân thiết.
Vân Dương lập tức tiêm những ký ức mới vào đầu anh ta.