“Con trai út của nhà họ Vân!”
Mấy tháng nay Châu Đông Vũ về Anh Quốc hợp gia tộc, nghe tin chấn động, anh lập tức bay phi cơ riêng về Trung Quốc…
Về đến Trung Quốc trong đêm, liền ghé sang nhà Hàn Trúc. Trình Hạo Kình ra đón tiếp, kể sự tình về cái chết của Vân Triết.
Châu Đông Vũ nghe xong dộng bàn tức tối, Hàn Trúc là một người bạn thân thiết. Vân Triết tuy có nghịch với anh, nhưng anh biết công tử nhà họ Vân đó rất thương Hàn Trúc.
“Điều tra Vân Dương.” Châu Đông Vũ ra lệnh cho trợ lý điều tra người đứng sau Vân Dương… Anh cho người đưa cha mẹ và anh trai của Hàn Trúc về biệt thự riêng chăm sóc.
[…]
“Có người đến thăm.”
Cay ngục vào thông báo, Hàn Trúc vui mừng vì nghĩ là Cao Đình đến thăm mình, nhưng do hắn ảo tưởng, người trước mặt là Châu Đông Vũ.
“Là anh à?”
“Tại sao ra nông nỗi này?” Châu Đông Vũ nắm tay xúc động hỏi đối phương.
Hàn Trúc lạnh giọng: “Tôi làm tội thì lãnh thôi, anh hãy giúp tôi lo cho anh trai tôi tỉnh lại. Chỉ có anh hai tôi nói Cao Đình mới tin.”
“Tuần sau, chúng tôi kết hôn rồi!”
Giọng nói chấn động cả hai, nhìn theo hướng âm thanh, thấy một thân âu phục uy nghiêm bước đến.
Chính là Vân Dương đến thông báo hỷ sự.
“Vân Dương, khốn kiếp!… Mày…!”
Châu Đông Vũ nắm cổ áo Vân Dương nâng lên, tát cho anh ta hai tát.
“Hàn Trúc, tôi sẽ giúp anh đánh chết hắn!”
“Tránh ra, để tôi!” Hàn Trúc đẩy bạn mình ra, nhàu tới đánh tới tấp, Vân Dương không phản công kịp, máu họng trào ra, thân thể bằm dập.
“Dừng tay!” Cao Đình bước vào can ngăn, quản giáo xung quanh cũng nhanh chóng bắt giữ Hàn Trúc.
“Cao Đình, em có thể ghét anh, nhưng không được kết hôn với hắn!”
“Anh đã giết người bạn thân của mình, thế thì có quyền gì cấm đoán tôi… Anh Vân Dương đang đau khổ lắm rồi.”
Vân Dương đứng phía sau Cao Đình, anh ta quẹt máu nhếch mép chọc tức Hàn Trúc. Hiện tại bây giờ người chiếm thế thượng phong là anh ta. Hàn Trúc trong mắt Cao Đình mang tội hại anh trai, nay lại giết bạn thân, tội trạng trên chứng cứ đã đầy đủ.
Hôm xảy ra cái chết của Vân Triết, Vân Dương đã in dấu vân tay của Hàn Trúc vào gậy đánh golf.
Dàn dựng cảnh tượng giết người, vì Hàn Trúc hứng một dao cho Cao Đình quá nặng, nên được công an đưa vào bệnh viện quản giáo.
Châu Đông Vũ muốn xông lên dánh Vân Dương, thì bị Hàn Trúc ngăn lại.
Hàn Trúc lầm lũi trở về phòng giam. Hắn có thể ra khỏi tù nhờ bạn giúp, nhưng sự tuyệt tình của Cao Đình đã khiến hắn tuyệt vọng rồi. Trước mặt hắn Cao Đình không hề có một chút lưu tình và niềm tin nhỏ nhoi nào.
Công ty đã mất, cha mẹ hôn mê, anh trai thành người thực vật, người bạn tri kỉ cũng vì hắn mà chết.
Hàn Trúc ôm đầu vật vả trong dằn vặt, từ nhỏ hắn lớn lên trong vỏ bọc của một gia đình hành phúc, có được một người bạn chiều chuộng hắn như Vân Triết, bao nhiêu hồi ức tốt đẹp về Vân Triết hiện ra, câu từ ganh tị của Vân Dương văng vẳng bên tai:
“”Nó là em tao… Tao giết…”‘
Nụ cười dí dỏm của Vân Triết: “”Anh là bạn tôi… không phải ông cố nội nhà tôi, đánh hoài.””
Ngày đó hắn bá đạo ra lệnh cho Vân Triết ngăn anh trai anh ta theo đuổi Cao Đình, những xung đột giữa hắn và Vân Dương luôn có Vân Triết đứng về phía hắn giải vây.
Người ta thường nói kỉ niệm là thứ dày vò chúng ta nhất, những gì đi qua với Vân Triết đọng lại một tình bạn tri kỉ cao đẹp.
3 năm xa cách Cao Đình, Vân Triết là người đã ở bên cạnh an ủi khuyên can dựt dậy tinh thần của hắn.
Hắn nắm sợi dây chuyền trên cổ, nhớ lại chính Vân Triết trong cơn mưa khi hắn quỳ trước mộ Cao Đình, đôi tay siết chặt cặp nhẫn cưới, chính Vân Triết đã lấy dây chuyền của chính mình xỏ 2 chiếc nhẫn kết hôn lại tự tay đeo nó vào cổ hắn.
Trong cuộc tình trắc trở của hắn, Vân Triết là nhịp cầu kết nối, là ánh sáng của ngọn đèn hạnh phúc, Vân Triết từng nói:
“”Tôi lớn lên trong một gia đình hôn nhân đổ vỡ, cha ngoại tình khi tôi còn chưa lọt lòng, li dị khi tôi và anh trai vừa chào đời được một tuần, cha theo nhân tình bỏ rơi anh em tôi, mẹ tôi say rượu bị tai nạn giao thông chết. Tôi môi coi mẹ… Anh còn có cha mẹ thương yêu, một mái ấm hạnh phúc mà tôi mơ ước… Đặc biệt anh còn có người bạn thân như tôi.”‘
Trong cơn mưa to Vân Triết đã truyền hơi ấm của mình cho Hàn Trúc bằng một cái ôm, gieo rắc niềm tin mần sống cho Hàn Trúc bằng chính câu chuyện tuổi thơ bất hạnh của chính mình…
“Vân Triết…! Hức… Hức tôi xin lỗi cậu, chính tôi đã hại chết cậu.”
“Đúng đấy! Chính mày đã hại chết em tao, đã làm người tao yêu đau khổ… Sao hả? Cảm giác mất đi tất cả thế nào?”
Vân Dương vào buồng giam khụy xuống sàn vén tóc mái lụ xụ của hắn, buông lời mỉa mai, ngữ điệu căm phẫn.
Hàn Trúc thật sự bị đánh đòn tra tấn tinh thần quá mạnh, hắn im lặng co rút cơ thể trong quá khứ, vật vả tinh thần trong thực tại.
Vân Dương cười thoả mãn, đôi mắt ngàn mũi tên đâm xuyên đôi mắt vô hồn của Hàn Trúc. Làm tình địch tan nhà nát cửa là chiếc thắng của anh ta, nhưng rồi đáy mắt bỗng chuyển thành hồ băng khi nhớ về đứa em trai Vân Triết.
Trong tầng hầm ngày hôm đó Vân Triết đã buông câu:
“Anh hai dừng tay đi, còn tiếp tục, em sẽ báo công an đấy!”
Kết quả lúc quay đi, thì một gậy đánh golf đã khiến Vân Triết gục trên vũng máu. Lúc đó chuông điện thoại đã reo hai cuộc trong vũng máu đỏ tươi. Vân Dương đã run rẫy nhặt điện thoại của em trai lên xem thấy.
[Hạo Kình đáng ghét đang gọi…]
Anh ta đã mở tin nhắn xem, mới biết mối quan hệ của em trai và Trình Hạo Kình, không đơn giản là bạn bè hay thiếu gia với trợ lý của Hàn Trúc.
Lúc thi thể của Vân Triết được đưa lên băng ka khiêng đi, Trình Hạo Kình đã phịch xuống khóc thương thảm thiết, Vân Dương đã chua xót trước cảnh âm dương cách biệt đôi lứa…
Vân Triết có một trái tim yêu thương vô bờ bến, anh đã cố bảo vệ bạn thân và khuyên nhủ hai người anh trai quay đầu, nhưng kết quả lại đánh đổi cả mạng sống của mình.
Trình Hạo Kình trước đó đã cưỡng gian Vân Triết nhiều lần, nhưng vì thương cảm thân phận mồ côi của Trình Hạo Kình, mà Vân Triết đã bỏ qua, anh chưa kịp nói rõ rung động của mình với Trình Hạo Kình thì đã phải nằm sâu dưới mồi. Giây phút chạm mặt cuối cùng ở bệnh viện, anh đã ngoảnh lại nhìn Hàn Trúc và Trình Hạo Kình như trăn trói lần cuối, có lẽ anh đã đoán trước chuyến đi này sẽ không thể trở về.
Anh nói lời giao phó Hàn Trúc cho Trình Hạo Kình, như tin rằng Trình Hạo Kình sẽ vì yêu Hàn Trúc mà bảo vệ anh ta hết mình.
Vân Triết đã hiểu lầm Trình Hạo Kình đến với mình là để quên đi mối tình sai trái với Hàn Trúc, chứ không biết thực chất ngay lần đầu cưỡng h*ep anh, là vì Trình Hạo Kình yêu anh quá nhiều.
Tính tình và vẻ đẹp phi giới tính của Vân Triết khiết ai cũng phải đổ gục thôi, bề ngoài dí dỏm vô tư, trong lòng lại ấm áp yêu thương, tuy không gọi là công tử giàu nứt vách đỗ tường, nhưng cách sống không hề hống hách.Tiếc rằng hạnh phúc không đến với anh, đoản mạng khi chỉ mới 28 tuổi.
[…]
“Trác tổng, thật sự phải tuyên bố phá sản Tập Đoàn Hàn Băng sao?” Thư ký hỏi Trác Hàn Đình trên ghế tổng.
“Đúng…” Trác Hàn Đình không ham muốn gì Tập Đoàn Hàn Băng, mà anh ta muốn xoá xổ nó khỏi thành phố A và thế giới.