Cao Đình cho rằng vì yêu nên anh ấy ghen, cô càng ngày càng xiêu lòng, và rồi tình yêu đã nảy nở.
Cô bừng tỉnh về hiện tại.
Những thứ Hàn Trúc ướm lên người mình giống hoàn toàn của Chúc Tử Yên, vậy có nghĩa là Hàn Trúc tiếp cận là muốn biến mình thành người phụ nữ kia sao?
Cô siết chăn trên ngực, nước mắt tuôn rơi. INhững lời ngọt nào ngày đó, chỉ dành cho người anh ta yêu…
Sáng hôm sau Cao Đỉnh tỉnh lại thì mình đã nằm trong lòng Hàn Trúc, hắn ngủ rất say và dùng cánh tay làm gối đầu cho nữ nhân này.
Cô kinh ngạc nhưng không dám động đậy sợ làm nam nhân tỉnh giấc, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn mĩ, hành mi dài, khuyên tai bên tai trái loé lên do ánh sáng dội vào, làm cô thầm nghĩ anh ta khó nuôi sao? Mẹ mình hay nói thế, con trai đeo thứ này bệnh hoạn nhiều hoặc tính khó dạy.
Hàn Trúc mở mắt thấy Cao Đình đờ đẫn nhìn mình, hắn mỉm cười ôn nhu xoa đầu sủng nịnh.
“Em làm gì nhìn anh dữ vậy?”
Cao Đình nghe câu này ngây ngốc hơn.
Có phải anh ấy bị ma nhập không? Tự nhiên nhẹ nhè thâm tình. Cao Đình nhìn quanh thì nhận ra đây là phòng của Hàn Trúc.
Cô bật dậy bước xuống giường, ngoảnh lại thấy Hàn Trúc cười mỉm chi nhìn mình.
Có phải anh ta bị bệnh không? hôm qua khác hôm nay khác.
“Cao Đình, chuyện hôm qua…”
Hàn Trúc chưa nói hết câu thì nghe chuông điện thoại reo lên, là điện thoại trên tủ đầu giường reo, mà tên người gọi là Văn Dương. Hắn chộp điện thoại của Cao Đình ném trúng tủ vỡ toang, túm cổ nữ nhân bóp chặt, đôi mắt nóng rực nhìn cô.
Cao Đình kinh sợ cố gỡ tay hắn nhưng không thành, khí thở cứ thế bị chặn ngang, tâm trí đang hoang mang thì bỗng hắn buông tay thả cô té nhào.
Thì ra là quản gia cung kính bước vào kè tai nói nhỏ gì đó khiến khuôn mặt hắn trở nên lo lắng, vội khoát áo ra ngoài ngay.
Một lúc sau đám bác sỹ hôm trước lại vào, Cao Đình hoảng loạn lùi về sau, đôi tay cuộn tròn nắm đấm sẵn sàng phản kháng.
“Các người đến gần tôi đánh chết!” Cao Đình gằn giọng ngó quanh chộp ngay con dao gọt trái cây chỉa về họ.
Hàn Trúc bước vào trừng mắt với cô, đồng thời đến gần chộp lấy tay cầm dao bóp chặt, khiến nữ nhân đau đớn dao tuột khỏi tay chạm sàn một cái “xẻng.”
Giây phút dao nhọn chạm sàn là nơi đáy mắt Cao Đình đầy tuyệt vọng với người đàn ông trước mặt, năm lần bảy lượt muốn rút máu của cô để làm gì chứ?
“Anh cút đi!!!” Cao Đình đánh tới tấp vào ngực hắn, cô ghét người đàn ông này, tại sao cô lại yêu anh ta đến mê muội chứ?
“Em có thôi làm loạn chưa? Chỉ một chút máu, em khóc cái gì?”
– “Chát.”
Lời nói đó khiến hắn ăn một cái tát câm phẫn của Cao Đình.
Tất cả mọi người im phắt không dám thở, bởi nhìn Hàn Trúc bây giờ đôi mắt lạnh hơn hồ băng, hắn không nói càng đáng sợ gấp bội.
Không gian ngưng động sau mấy phút, bỗng hắn phất tay ra dấu, ông bác sỹ lự nhưng cũng thuận ý bước đến, dưới sự nắm giữ của hắn, một động tác chuyên nghiệp đã rút đủ lượng máu cần thiết.
Cao Đình buông xuôi tâm hồn lẫn thể xác, hắn bế cô lên giường vuốt ve an ủi: “Anh không muốn cưỡng chế, do em chống đối anh.”
Hàn Trúc rời đi… Cao Đình bò dậy lục tìm trong học tủ đầu giường và tủ áo, cứ như thế cô đã tìm thấy túi hồ sơ điều tra nhân thân của mình. Trên bì hồ sơ còn đề rõ ngày 14 tháng 2 năm 2020.
Tức là khoảng thời gian 3 năm trước, trước khi cô bước chân vào công ty hắn xin việc. Cao Đình gục ngã đau khổ, cô khóc nấc:
“Giả dối! Anh là đồ giả dối…”
Cao Đình gom tất cả những vật dụng mà Hàn Trúc từng tặng mình, kể cả chiếc nhẫn đính ước trên ngón tay áp út, nhét cả vào một vali to, mang ra thùng rác ngoài cổng ném.
Cô là chính mình, nếu từ đầu những thứ này không dành cho chính mình thì tiếc làm gì? Cô chỉ giận bản thân sao bị lừa tận 3 năm dài.
– “Ting… ting…”
Cao Đình nhận được tin nhắn từ Tiểu Mạn, rủ ăn mừng lễ tốt nghiệp ngành y của cố ấy. Cao Đình ngồi bệch xuồng bật thềm, hai hàng lệ rơi.
Chung Tiêủ Mạn sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, đã học y sỹ và hiện tại báo tin tốt nghiệp, mời cô đến nhà ăn mừng.
Trong khi Cao Đình đã ngưng việc học khi vừa tròn 18 tuổi, ký một bản hợp đồng lấy chồng hào môn, chôn vùi bao ước mơ hoài bảo, cả tương lai còn dang dở để trở thành một con chim sẻ trong lồng son, đánh đổi lại bản thân là thế thân, cô cười mỉa mai chính mình quá ngu ngốc…
[….]
“Sao cô ấy còn chưa tỉnh?” Hàn Trúc nắm tay Chúc Tử Yên xoa nắn lo lắng, thơm lên mu bàn tay nhỏ.
“Hàn Thiếu, Chúc tiểu thư sẽ tỉnh lại, ngài đừng quá nôn nóng.” Bác sỹ tiêm thêm một mũi thuốc bồi bổ, rồi nhanh nhóng rời khỏi phòng.
“Tử Yên… em không được bỏ anh một lần nữa!” Hàn Trúc chiều chiều chuộng ôm nữ nhân bất tỉnh vào lòng, không hề hây biết nữ nhân sau lưng mình nở nụ cười gian xảo.
“Hàn… Trúc… Em không… sao?”
Nghe giọng nói yếu ớt, hắn đau lòng: “Tử Yên… anh sẽ tìm bác sỹ giỏi nhất trị hết bệnh cho em!”
Chúc Tử Yên nghe thế, càng tự tin giành lại được Hàn Trúc trong tay Cao Đình, hận thù trong lòng ả với Cao Đình khá lớn, chuyến quay về này ả phải khiến người hai lần cướp giật hai người đàn ông của ả sông không yên.
Cao Đình cô hãy chờ đấy… trò vui mới bắt đầu thôi. Ả mím môi ghim thù, ôm chặt người đàn ông lam bộ run rẩy, đây là nước cờ cao tay của ả, giả bệnh lấy lòng người đàn ông si tình này.