Khung cảnh biệt thự vùng ngoại ô, trong phòng nam nhân ân cần chăm sóc cô gái trên giường, khi thấy người đã tỉnh hắn bèn nói:
“Từ sau em ở yên trong nhà cho anh, khi nào anh cho phép mới được ra ngoài.”
Hàn Trúc ngồi cạnh giường buông lời nhắc nhở, Cao Đình khẽ gật đầu, cô không muốn làm phật lòng Hàn Trúc.
[…..]
“Em mặc bộ này đi, rất hợp với em đó!” Hàn Trúc choàng người phía sau ướm lên người Cao Đình bộ váy rất xinh.
Trước gương to nhìn hai người rất xứng đôi, nhân viên trong cửa hàng thời trang thi nhau trầm trồ khen đôi trai tài gái sắc.
– “Reng reng.”
Bỗng điện thoại reo… Hàn Trúc xoay người ra xa nói nhỏ. Cao Đình nhìn hành động kỳ lạ kia chợt cho chút bắt an.
“Chúng ta lại gặp nhau!”
Cao Đình nghe giọng nói bam tính, quay lại thì nhận ra là người đàn ông trong bữa tiệc hôm trước. Cô quay người muốn bỏ đi thì bị người đàn ông níu lại, chỉnh khuôn mặt cô nhìn cào gương, nụ cười gian tà nở trên môi, thổi hơi vào tai cô.
“Khuôn mặt rất xinh đẹp… tiếc là chỉ là bản sao!… Ha…”
“Anh nói cái gì vậy?” Cao Đình đẩy nam nhân lạ ra, hướng đến Hàn Trúc đang nghe điện thoại ở cửa, nhưng có vẻ Hàn Trúc chỉ liếc nhìn cô một cái rồi vội vã ra xe rời đi.
Cao Đình hé miệng tính gọi nhưng rồi không kịp. Chuyện gì vậy? Anh ấy quên mình đang ở đây sao? Hàn Trúc…
“Sao hả? Có cần tôi đưa em về!” Trác Hàn Đình cười cười nắm tay cô gái.
Cao Đình đang không hiểu rốt cuộc ý của người đàn ông này là ý gì? Bản sao, anh ta không ngừng nói cô là bản sao.
“Anh tránh ra!”
Cao Đình lướt qua, ra đến đường thì gặp Vân Dương đang bước vào, cô quay lưng muốn né tránh nhưng người đó đã thấy cô.
“Cao… Cao Đình… đúng là em sao?”
Vân Dương chạy đến ôm chầm cô gái vào lòng. 3 năm trước Vân Dương bị cha ruột bắt về Trác Gia bắt kế thừa Trác Thị.
“Trác Hàn Đình, anh tránh xa Cao Đình ra, cô ấy vô tội.”
Cao Đình đẩy Vân Dương ra, muốn rời đi, bỗng khựng chân lại.
“Anh Vân Dương quen anh ta sao?”
“Em trai… đâu cần nỗi cáo thế! Ha…” Trác Hàn Đình vỗ vai Vân Dương rồi đi một mạch ra xe.
Một lúc sau Vân Dương đưa Cao Đình về ngôi biệt thự vùng ngoại ô.
“Đình Đình… em ở đây sao?”
“Dạ!”
Cao Đình trả lời qua lo rồi mở cửa ra khỏi xe, đúng lúc này Hàn Trúc trên ban công trông thấy, nghiến răng trèo trẹo.
Cao Đình bước vào nhà, lập tức bị Hàn Trúc lôi lên phòng đè xuống giường.
“Cao Đình… Anh nói em không được ra ngoài!!! tại sao cãi anh.”
Cao Đình qua 3 năm không còn là một cô gái ngây thơ, vui vẻ trêu chọc Hàn Trúc nữa. Một điều quan trọng là cô đã yêu Hàn Trúc.
“Anh đưa em ra ngoài mà!”
Hàn Trúc giật mình nhớ ra sáng nay đã đưa Cao Đình đi mua sắm, hắn thả tay bạo lực nơi cổ nữ nhân, ngồi cạnh vuốt ve an ủi:
“Anh xin lỗi!”
“Không sao, lần sao anh đừng quên em là được!”
Cao Đình nhỏ nhẹ nói, nhưng trong lòng nhói đau.
“Ừ… Em không qua lại với Vân Dương.”
Hàn Trúc không muốn Cao Đình qua lại với anh em nhà họ Trác, ân oán của Trác Hàn Đình vói hắn quá lớn. Vì trả thù chắc chắn Trác Hàn Đình sẽ hại Cao Đình.
Cao Đình gật đầu ưng thuận rồi ngoan ngoãn ngủ trong vào tay ấm áp.
[….]
Cao Đình vì yêu Hàn Trúc nên đã học nấu ăn, an phận chăm lo nhà cửa, chờ hắn làm về pha bước tắm, làm ầm giường hắn mỗi đêm. Trong 3 năm dài đăng đẳng cô đã yêu thầm người đàn ông này.
Mấy hôm nay Hàn Trúc không về biệt thự, Cao Đình có chút u buồn, lẽ nào tình cảm đã nhạt phai. Hàn Trúc không còn trêu chọc cô, không con quan tâm cô buồn hay vui cũng không liên lạc hỏi thăm cô như trước.
“Sao em chưa ngủ?” Giọng của Hàn Trúc khi ánh đèn sáng được bật lên, hắn bước đến vắt áo vét lên sofa.
“Anh về rồi! Ăn gì không em nấu!” Cao Đình gượng cười đứng dậy muốn cào bếp.
“Không cần!”
Hàn Trúc phất tay lạnh giọng nói, Cao Đình đang cố gạt bản thân không được nghĩ ngợi lung tung.
“Vậy em đưa anh lên phòng nghỉ.”
“Cao Đình, không cần anh đi ngay.” Hàn Trúc đặt lên bàn một địa chỉ nhà: “Mai em hãy dọn qua đây ở.”
“Tại sao?” Cao Đình khẽ hỏi.
“Em đừng hỏi nhiều.”
Dứt lời Hàn Trúc lập tức rời đi, để lại mình cô trong căn nhà lạnh lẽo.
Theo ý của Hàn Trúc cô đã dọn sang Biệt Thự mới, nơi đây cô thấy cô đơn hơn nữa, cảm giác như đang bị đài cào lãnh cung vậy.
Vì buồn chán Cao Đình ra ngoài giải khoay. Mỗi khi buồn Cao Đình hây đến bãi biển Hàm Sương ngắm các cặp đôi tình nhân vui đùa. Cô không còn là một cô bé 18 tuổi năm nào, cô đã biết yêu đơn phương một người đau khổ cỡ nào rồi.
Cô ngồi trên bãi cát, miệng nhấp một ngụm bia
“Đình Đình…”
Một giọng nam trầm quen thuộc vang lên, Cao Đình ngoài lại nhìn: “Vân Dương, sao anh ở đây?”
Vân Dương bước đến ngồi xuống cạnh Cao Đình: “Em có chuyện buồn đúng không? Anh theo em tới đây đấy!”
“Theo?” Cao Đình tròn mắt hỏi.
“Ừ!” Vân Dương đã vô tình thấy Cao Đình trên xe taxi lướt qua anh, nên quay xe đuổi theo, thấy cô gái nhỏ ôm bia lon ra bãi biển vào xế chiều, anh rất lo lắng.
“Đình Đình… 3 năm qua em sống ra sao rồi. Hàn Trúc không tốt với em sao?”
Vân Dương đã biết mối quan hệ của Hàn Trúc với Cao Đình, nhưng anh không biết Cao Đình không biết bản thân giống người yêu cũ của Hàn Trúc.
“Có phải Hàn Trúc ăn hiếp em không?”
Vân Dương luôn dành trái tim cho mỗi Cao Đình, chuyến quay về này, anh muốn giành lại tình yêu của mình.
“Không có! Anh ấy rất thương em!”
“Thương… Em chắc là anh ta thương chính em…?”
“Thương chính em… anh có ý gì?” Cao Đình chợt dấy lên nghi ngờ lạ thường, nhìn Vân Dương rất nghiêm nghị…
[….]
Cùng lúc này…
Hàn Trúc về biệt thự mới, không thấy tình nhân nhỏ ở đâu, trong lòng nóng hơn lửa đốt bốc điện thoại gọi lại thuê bao.