Cô ngoái đầu nhìn người đàn ông trong phòng tắm chách lưỡi một cái thầm nghĩ. Chẳng biết anh ta đã vào từ lúc nào? Và có bắt gặp mình xuống xe của Hàn Trúc không?
Một lúc sau hai người ngồi trên sofa phòng khách, bốn mắt nhìn nhau.
“Sao anh lại biến mất, giờ xuất hiện làm gì?” Cao Đình hỏi trong ấm ức.
“Anh xin lỗi!” Hàn Trúc bước qua ôm cô vào lòng, hắn không biết vì sao cô gái khóc, nhưng bản năng trong người đàn ông trỗi dậy muốn an ủi và lau đi những giọt lệ đọng trên hàng mi cong.
“Sao anh rút hết chi phí lo cho mẹ tôi… tôi vay… thì tôi sẽ trả mà! Hức hức…” Cao Đình khóc ngày một to đồng thời đấm tới tấp vào ngực nam nhân.
Sao tự nhiên khóc dữ vậy trời, mình ép kết hôn chứ đâu có ép chết mẹ cô ấy đâu. Hàn Trúc vốn không hề ngưng điều trị cho mẹ Cao Đình, chỉ là nhờ bác sỹ diễn kịch nói xạo lừa cô gái 18 tuổi bí quá mò đến nhà tìm hắn ký hợp đồng hôn nhân thôi.
“Tôi có nỗi khổ!” Hàn Trúc lỡ phóng lao thì phải theo lao, dù sao cũng chưa phải lúc nói ra thân phận thật.
“Tại anh mà tôi phải kết hôn sớm đấy!”
“Kết hôn sao?” Hàn Trúc giả bộ kinh ngạc, phải nói là khuôn mặt nam nhân diễn không hề giả trân xíu nào.
“Ừ… phải…” Cao Đình thật sự muốn nhìn mặt người đàn ông bí ẩn này, nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa, cô đã ký kết một hợp đồng bán thân rồi.
“Em thích anh hả?” Hàn Trúc nắm tay cô đặt lên ngực trái, cô cảm nhận nhịp tim hắn đập loạn nhịp, tim cô cũng cũng “thình thịch”.
Mình thích anh ta ư? Cao Đình nhìn vào ánh mắt mong chờ kia rồi tự hỏi.
“Ngoan… nói anh nghe!” Hàn Trúc xoa đầu sủng nịnh cô gái nhỏ trong lòng.
“Không phải, tại tôi nợ anh số tiền thôi!”
Cao Đình phủ nhận, làm Hàn Trúc không vui, nếu không thích hắn, vậy là thích tên Vân Dương khốn kiếp kia rồi. Hắn nỗi giận siết chặt nắm đấm ra về lướt ngang qua Vân Dương vừa đến nhưng có lẽ hắn không thấy.
Vân Dương thấy tình địch ở nhà người mình yêu ra về, trong lòng khó chịu muốn đánh dằn mặt, nhưng ngặt nỗi trước mặt Cao Đình anh không thể lỗ mãn.
“Đình Đình, anh ta sao lại ở đây?”
Cao Đình bối rối không biết trả lời sao, Vân Dương ngồi xuống cạnh, bỗng cô né cái xoa đầu chiều chuộng của anh, không đúng với trước đây, anh thu tay khựng trên không trung về, đôi mắt chợt u buồn.
“Em sao vậy? Sao né tránh anh?” Vân Dương không chịu được cảm giác xa cách này, nó khiến anh câm ghét tên đàn ông vừa rời khỏi.
“Vân Dương, em…” Cô muốn giải thích, nhưng vẫn là không biết nói kiểu nào.
“Được rồi! Anh không hỏi chuyện đó nữa. Anh có chuyến bay sang Anh Quốc, anh muốn em đi cùng anh!” Vân Dương đưa ra trước mặt Cao Đình cặp vé.
“Sao anh muốn em đi cùng?”
“Đình Đình, chẳng phải em vừa đậu trường đại học y sao?”
Cao Đình lo cho mẹ mà quên bấn đi chuyện này, ước mơ của cô là trở thành một bác sỹ giỏi, muốn dùng chuyên môn y khoa chăm sóc cho mẹ mình.
“Dạ!” Cô hào hứng ôm chầm lầy Vân Dương, rồi nhớ ra tên tổng tài kia hạn cho cô 1 tuần nữa chuyển qua nhà anh ta sống: “Đi mấy ngày vậy anh?”
“Hai tuần!”
“Là hai tuần sao?” Cao Đình có vẻ lưỡng lự điều gì đó, khiến anh không vui.
“Em không muốn đi cùng anh sao?”
“Không phải! Em sẽ đi ạ!” Cao Đình rót nước mời nhưng anh nhìn thấy ly nước kế bên nên đứng dậy ra về luôn…
Trên đường về Vân Dương siết chặt vô lăng xe, nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp! Tôi đã đánh cảnh cáo mà anh vẫn lỳ đòn à?”
Vân Dương nhớ lại cảnh tối qua đánh cho tên đó một trận.
[….]
“Tổng giám đốc theo lịch trình thì hôm nay có chuyến bay sang Anh Quốc.” Nữ thư ký thông báo lịch trình.
Hàn Trúc đang tập trung đọc tài liệu, đến mục quan trọng dựng lại vươn tay lấy lịch làm việc hôm nay.
Nữ thư ký lui ra xa đứng, bởi trước giờ quy định của tổng giám đốc Hàn Trúc là không cho phép nữ nhân có mặt trong phòng làm việc, do hôm nay trợ lý Trình Hạo Kình xin nghỉ phép nên thư ký Dao Dao làm việc thay.
“Cô… đứng xa thế làm gì?”
Dao Dao ngẩn lên thì khuôn mặt tuấn mĩ đang từ trên nhìn xuống cô. Chiều cao của Hàn Trúc đúng lạc vượt trội tận 1m90 khó trách cô gái 1m62 vẫn bé nhỏ khi đứng cạnh.
“Hàn tổng…” Dao Dao đỏ mặt, miệng nhỏ xinh mấp mấy hai chữ, nhưng Hàn Trúc lướt ra cửa khi thấy một nam nhân điển trai xuất hiện.
Dao Dao quay lại nhìn thấy một anh chàng phong cách phong khoáng.
“Trác Đình Chương, về rồi sao?” Hắn vỗ vai cậu bạn hữu thân thiết…
“Ừ… Anh vẫn khoẻ chứ?” Trác Đình Chương kéo Hàn Trúc ra quán cà phê dưới công ty nói chuyện.
“Hàn Trúc… tôi muốn nói anh chuyện này…” Trác Đình Chương vừa nhấp ly cà phê vừa nói.
Hàn Trúc thấy nét mặt cậu bạn có vẻ nghiêm trọng, trong lòng chợt bất an.
“Hàn Trúc…”
Lúc Trác Đình Chương tính nói chuyện quan trọng thì tiếng ai đó gọi Hàn Trúc, thế là cả hai quay lại thấy Vân Triết đang bước đến.
“Trác Đình Chương, về rồi ư?”
Trác Đình Chương thấy người này nên im lặng không nói lời nào, ngồi im quay mặt hướng khác.
Vân Triết không vui lắm với thái độ của Trác Đình Chương, kéo ghế ngồi cạnh khoát vai Hàn Trúc, cười âm u nói: “Chuyện năm đó… không phải lỗi của tôi, 5 năm rồi… anh còn cố chấp sao?”