Hàn Trúc bên cạnh ngã lưng hai tay gối đầu nhắm nghiền mắt say giấc, áo quần xộc xệt cũng mặc kệ.
Vân Triết đúng là tức ói máu, rõ ràng bản thân châm chọc người ta,thế mà bản thân lại chịu thiệt thòi. Anh nhìn tên chết bầm đang ngủ hậm hực đỡ hắn qua ghế phụ, rồi đạp ga xoay vô lăn rời đi, còn xe của Hàn Trúc thì gọi nhờ vệ sỹ lái về biệt thự.
Qua 12 giờ đêm Hàn Trúc sẽ ngủ li bì, và hội chứng kỳ lạ này đã theo hắn 28 năm trời. Lúc nãy đang đè Vân Triết thì ngã ngang ra ngủ, anh đẩy hắn sang bên chỉnh chu lại quần áo.
Cao Đình chứng kiến hết sự việc hại người đàn ông vờn nhau trong xe, về đến phòng nằm lăn qua lăn lại, mường tượng hôn hít giữa hai nam nhân. Cô không tin nỗi cái tên mặt nạ kia bệnh hoạn, gái cũng hốt trai cũng trêu.
“Anh ta biến thái quá!… Haiz…”
Cao Đình lảm nhảm rồi thở dài một tiếng, nhìn đồng hồ báo thức trên bàn đã điểm 00 giờ 9 phút.
“Không biết anh ta về nhà chưa nhỉ?” Cô bò dậy ra ban côn nhìn xuống đương hai xe hơi sang trọng đã không còn đó, trong lòng thoáng có sự trống trãi, chẳng biết từ bao giờ cô đã biết mong chờ một chang trai ấm áp đến kỳ quặc với minh như người đàn ông đeo mặt nạ đó.
Anh ta quá tốt với cô chuyện viện phí của mẹ, cô hiểu mình vai tiền anh ta không cho mượn cũng đúng, bởi một cô gái nghèo thì lấy gì trả ngoài điều kiện thân xác mà anh ta đưa ra, giờ ngẫm lại cô thấy khá hợp lý.
[….]
Cùng lúc này…
Hàn Trúc được đưa về nhà, và ba mẹ hắn ta rất lo lắng, đưa hắn lên lầu chăm nôm, lau mát cho hắn.
Vân Triết đứng cạnh giường vô cùng cảm động tình mẫu tử, vì Vân Triết lớn lên trong sự bao bọc của nhà ngoại, nghe bà ngoại kể lại thì cha mẹ anh đã ly dị sau khi cặp song sinh chào đời được một tuần, lý do là cha anh ngoại tình.
Sau khi li dị mẹ anh lái xe trong tình trạng say rượu đâm vào trụ đèn bên đường ra đi mãi mãi. Ba anh chạy theo tình nhân rũ bỏ tình máu mủ ruột thịt. Anh luôn khác khao hưởng được tình thương của ba, nhận được vỗ về của mẹ.
“Tiểu Triết, khuya rồi… Con ngủ lại đây… mai hay về!” Mẹ Hàn Trúc là Lý Nhã Cầm thấy cậu bạn của con trai có phần ủ rũ trong lòng bà cũng xót, bà biết rõ hoàn canh mồ côi của Vân Triết, vợ chồng bà luôn xem cậu bạn thanh mai trúc mã của con trai như con của mình.
Bà xoa đầu anh khẽ lời dịu dàng, ban đầu anh tính về luôn trong đêm, nhưng vì sự ấm áp từ đôi mắt của mẹ Hàn Trúc, anh quyết định theo bà qua phòng trống bên cạnh phòng của Hàn Trúc.
Bước vào phòng anh kinh ngạc căn phòng bày khá sang trọng, bày trí nhiều sách tâm lý và tiểu thuyết, những ngón lướt qua từng gáy sách.
“Tiêu Triết… Con ngủ đi…” Lý Nhã Cầm lấy chăn ấm đặt lên giường, khẽ nói.
“Dạ!… Con cám ơn bác gái.” Vân Triết sờ chăn mềm mại nhìn bóng lưng mẹ của bạn thân rời đi. Anh ước ao có mẹ thế mà Hàn Trúc lại không thường xuyên về nhà.
Chợt Vân Triết nhìn thấy gáy một quyển sách màu hồng, tò mò lấy xuống lật xem lại là nhật ký của Hàn Kỳ, anh kinh ngạc hoá ra đây là [hòng của anh trai song sinh với Hàn Trúc.
“Đây là…?” Vân Triết kinh ngạc bởi trong nhật ký ghi một biến cố cháy biệt thự khi Hàn Kỳ bên Nhật Bản, có nhắc đến một cô bé họ Cao… và chính xác tên Cao Đình.
“Không lẽ năm đó Hàn Kỳ quen Chúc Tử Yên là vì giống Cao Đình hiện tại…” Vân Triết lục tìm trong học tủ đầu giường tìm thứ gì đó, quả đúng như anh đón, anh cầm lên xem tấm ảnh chụp gia đình 3 người, trong hình là một cô bé tóc xoăn có khuôn mặt y chang Chúc Tử Yên lúc bé. Anh vã trán không tin được:
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Rốt cuộc cô bé này có phải Cao Đình không?”
Gia đình Hàn Trúc sau vụ cháy biệt thự chấn động ở Nhật Bản thì cùng chuyển về Trung Quốc sinh sống. Nhà họ Cao địa vị tầm cỡ nhang bằng thế lực với Hàn Gia.
Vân Triết chỉ biết sơ sơ qua lời kể của bà ngoại những thông tin ít ỏi, chỉ biết bà ngoại nói Hàn Gia mắc nợ Cao Gia, còn nợ gì cũng không nói.
“Anh em họ Hàn chơi trò gì đây? Hoán đổi thế thân hả? Mẹ nó… mình ngáo luôn rồi.”
Vân Triết cất mọi thứ về vị trí cũ, nhưng trong tâm thầm nghĩ phải điều tra cho rõ vụ này.
[……]
Sáng hôm sau…
– “Ding dong.”
Chuông cửa reo in ỏi… Cao Đình vội chạy xuống lầu mở cửa, một thanh niên trong âu phục đen lịch thiệp nhưng lại đeo kính đen.
“Chào Cao tiểu thư!” Người đàn ông cung kính cúi người, đồng thời bước vào ngang nhiên ngồi xuống sofa, tự ý rót ly trà nóng uống.
Cao Đình đóng cửa xoay người bước đến ngồi xuống đối diện, chưa kịp hỏi gì thì một sấp giấy được đặt trước mặt cô.
“Hợp Đồng Hôn Nhân sao?” Cao Đình cầm lên toả mắt nhìn kỹ trang đầu, kinh ngạc chưa dừng lại ở dòng chữ “”Hợp Đồng Hôn Nhân.”‘ Mà nội dung BÊN A đã điền đầy đủ… Kinh hồn hơn tên người đó chẳng ai xa lạ, chính là tổng giám đốc một Tập Đoàn lớn.