Hiện tại không còn đường lui, chỉ có thể xông thẳng vào.
“Thả chúng tôi ra đi, cầu xin anh đó!”
Hai cô gái trên xe bị trói chặt tay chân, một trong hai người khóc lóc cầu xin.
Điện thoại trong tay cô đã rơi xuống sàn xe.
“Đừng có làm ồn nữa, im mồm đi, đau hết cả đầu, nếu mà còn không ngậm miệng lại tôi giết cô đấy!”
Vương Mãnh lạnh lùng quát.
Hắn hơn ba mươi tuổi, trên mặt chẳng chịt những vết sẹo, khi hắn nói khuôn mặt vô cùng dữ tợn.
Cô gái vừa bị hắn quát trong xe quả thực im bặt không nói một câu.
Vương Mãnh được yên tĩnh mới nhìn thẳng về phía trước.
Khóe miệng hắn nhếch lên.
“Dựa vào mớ thanh chắn đường rách này mà nghĩ có thể cản tao lại? Đúng là mơ mộng hão huyền!”
Hắn cười to. Lập tức xông tới phía đó.
Trong giây lát, Vương Mãnh bỗng nhiên đánh tay lái về bên trái.
Chiếc xe dựa sát vào thân núi. Trong nháy mắt, tay lái nhanh chóng xoay vòng. KétttI
Chiếc xe phát ra một tiếng cọ xát chói tai, khiến màng nhĩ người ta cảm thấy đau nhức.
Nhưng họ lại nhìn thấy cảnh tượng chiếc xe như thể bay lên.
Vượt qua thanh chắn đường, nhanh chóng phóng thẳng về phía Nam.
Thẩm Quân Văn trợn tròn mắt, Hồ Tuệ Mẫn cũng trợn tròn mắt, sao có thể làm được điều này?
Không dễ dàng gì mới dụ hắn chạy tới nơi này, lại để cho hắn trốn thoát rồi sao?
Mà Trần Khiêm lúc này vẫn đang theo dõi ta, khóe miệng anh bất giác cong lên để lộ ra một nụ cười.
Thú vị đó. Bên cạnh đường lúc này có một chiếc xe mô tô. “Tiểu Phi, mượn xe dùng một lát!”
Vừa nói liền có một người ném chùm chìa khoá sang, Trần Khiêm tóm lấy trong tay.
Chiếc mô tô nhanh chóng khởi động, bay như một mũi tên.
Công cuộc bắt tên tội phạm vẫn tiếp tục.
Mấy người Hồ Tuệ Mẫn nhanh chóng điều chỉnh, triển khai bước kế hoạch tiếp theo, vẫn đang đuổi theo sát nút ở phía sau Vương Mãnh.
Trần Khiêm cưỡi mô tô, kẹp ở giữa hai bên.
“Oắt con, kỹ thuật lái xe tốt đó!”
Vương Mãnh nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy được Trần Khiêm đang không ngừng rút ngắn khoảng cách với mình, không khỏi tức giận mắng.
Mà hai nữ sinh trên xe, sau khi thấy mặt của người đang đuổi theo cũng mở to hai mắt nhìn.
“Là anh ta!”