Đương nhiên vẻ khinh thường trong mắt Lục Tuyết cũng biến mất.
“Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi rồi!”
Trần Khiêm nhàn nhạt nói.
“Là thế này anh Trần, nhà họ Lục chúng tôi sẵn lòng xem anh Trần như một vị khách quý, giống như Đại sư Mạnh vậy, hơn nữa con cháu nối dõi của anh Trân sau này cũng sẽ đời đời nhận được trọng đãi của nhà học Lục! Không biết ý của anh Trần thế nào?”
Lục Tuyết được ba cô ta cử đến thương thuyết.
Mà sở trường của Lục Tuyết chính là kiểu đàm phán thế này.
Mặc dù cô ta mới hai mươi tư hai mươi lăm thôi nhưng lại có vẻ rất sành đời.
Nói thế này đi, trên thương thường, một cô gái như Lục Tuyết, bảy tám doanh nhân giàu kinh nghiệm cũng. chơi không lại cô ta.
Cô ta thấy Trần Khiêm ăn mặc bình thường, có lẽ cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ của phụ nữ và đồng tiền.
“Các người muốn lôi kéo tôi làm việc cho nhà họ Lục các người?”
Trần Khiêm nói.
“Đúng vậy, tôi nghĩ anh Trần không có lý do gì để từ chối cả. Khi đó được ăn ngon mặc đẹp, người khác tôn trọng!”
Lục Tuyết hơi híp mắt lại, đoán được Trần Khiêm cũng chẳng phải chuyện gì khó.
“Nhà họ Lục? Là cái thá gì chứ?”
Nhưng Trần Khiêm lại nhàn nhạt nói.
Khiến Lục Tuyết sững sờ.
“Tôi hiểu ý của cô, nói nhiều cũng vô ích, ngày mai đem “Kinh Bách Thú” tới, đợi tôi đọc xong sẽ trả lại cho nhà họ Lục mấy người. Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi!”
Trần Khiêm không hề khách sáo nói thẳng.
Đúng là người không biết tốt xấu mà.
Lục Tuyết thầm tức giận, lúc này mới nói:
“Quả thật nhà họ Lục cũng không là gì cả, nhưng không biết anh có từng nghe đến nhà họ Mạc của Long Giang chưa?”
Lục Tuyết nói xong, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Trần Khiêm.
Muốn nhìn thấy kinh ngạc hoảng sợ từ trong mắt của Trần Khiêm.
Như vậy thì sau đó dễ nói chuyện rồi.
Nhưng không ngờ, Trần Khiêm vẫn giữ nguyên biểu cảm chẳng có gì quan trọng như thế này.