Cô ta vốn tưởng người cứu Mẫn Mẫn là một hoàng tử bạch mã gì cơ, hay là một cậu ấm nhà giàu.
Không ngờ lại là một tên nghèo.
Bề noài thì trông cũng được đấy, thế nhưng ăn mặc như vậy đến tham dự hoạt động như này, quá là phèn.
Hơn nữa còn kéo thấp giá trị con người của bọn họ, Chu Lị Lị muốn sỉ nhục đến khi anh bỏ đi thì thôi.
Tự biết mình thấp kém đi chứ.
“Thứ đồng nát này cũng dám bày cạnh gian hàng của chúng tao, mất mặt muốn chết, thôi mau cút đi đi!”
Đúng lúc này, một ông lão đang chuẩn bị bày sạp cho mọi người xem báu vật của mình.
Tất nhiên ông ấy đã thông qua đủ các bước theo. trình tự mới có tư cách vào đây.
Thế nhưng vị trí triển lãm ở đây đa phần đều bị các gia tộc lớn chiếm hết, nào có kiểu tùy tiện bày một cái sạp như vậy chứ!
Bởi vậy mà ông lão bị xa lánh.
Ông lão thở dài, không thể làm gì khác hơn là cất bản khắc bằng sắt của mình lại, định đi sâu vào bên
trong tìm một chỗ bày hàng khác.
Thế nhưng Trần Khiêm liếc thấy bản khắc sắt kia liền giật mình.
“Hả?”
Bản khắc này chỉ là một miếng sắt rất tầm thường thôi, thế nhưng lại mang cho Trần Khiêm một loại cảm giác rất là quý giá.
Loại cảm giác này từ khi anh trở thành võ sĩ nội kình đã rất hiếm khi cảm nhận được.
“Có gì đó không bình thường!”
Trân Khiêm thầm nghĩ trong lòng. “Đi thôi Trần Khiêm, làm sao vậy?” Trương Mẫn gọi anh.
“À à, hay là mấy người cứ đi trước đi, tôi muốn đi dạo một mình!”
Trần Khiêm cười nói. Ánh mắt vẫn dõi theo hướng đi của ông lão.
“Vậy được, sắp đến buổi trưa rồi, đến đó tôi sẽ gọi điện cho anh, chúng ta đi tìm chỗ nào ăn cơm!”
‘Trương Mãn cũng đã nhận ra mấy người bạn của mình xa lánh Trần Khiêm.
Nên cô ta liền nói.
Giao hẹn xong, Trần Khiêm lập tức chạy đi tìm ông lão kia.
“Hừ, Mẫn Mẫn cậu quen hạng người đó làm gì chứ? Mất mặt quá đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!