Quản gia thấy Trần Cận Đông vui vẻ như vậy, lòng cũng thấy vui.
Từ nửa năm trước sau khi Trần Khiêm xảy ra chuyện trong bữa cơm gia đình.
Thì đã lâu rồi chưa được quây quần bên nhau.
Ngay cả Dương Ngọc Bình, trong nửa năm này cũng ít khi ở bên cạnh Trần Cận Đông.
Ông ấy đã quen với việc nhốt mình trong phòng sách.
Trong bữa cơm lần này, thấy ba mình vui vẻ như vậy, Trần Hiểu và Thẩm Lam cũng thay đổi tâm trạng.
“Ba, chuyện gì mà vui vậy ạ? Chẳng lẽ là có tin tức của Tiểu Khiêm rồi?”
Trần Hiểu vội hỏi.
Trần Cận Đông mất tinh thần lắc đầu: “Vẫn chưa rõ ung tích Tiểu Khiêm…”
Sắc mặt mọi người thất vọng.
“Nhưng hôm nay cũng là một ngày vui. Ba đã xác nhận được một thông tin là Mạc Kiếm đã mất tích, trên biệt thự trên núi Vân Đỉnh đã xảy ra một vụ thảm án. Cấp dưới của Mạc Trường Không đã bị giết hết!”
Trần Cận Đông nói.
“Cái gì? Mạc Kiếm mất tích rồi?”
Trần Hiểu đứng lên cười nói.
“Đúng vậy, người bắt Mạc Kiếm là một cao thủ bí ẩn, cũng không biết là vô tình hay cố ý nhưng dù sao cũng đã giúp nhà họ Trần chúng ta một việc lớn!”
Trần Cận Đông cười nói.
“Vậy thì ba, ngoài nhà họ Mạc ra, còn gia tộc bí ẩn nào nữa không?”
Trần Cận Đông lắc đầu: “Chuyện này thì ba không biết nhưng tóm lại, bây giờ chúng ta rất cần cao thủ thế này đến giúp đỡ nhà họ Trần. Nếu bây giờ có thể tìm được cao thủ, ba sẵn sàng dùng một phần ba tài sản nhà họ Trần để làm điều kiện!”
Nhóm người Trần Hiểu đều gật đầu.
Phía Nam Tây bộ, khu vực Vân Quý.
Trên một chiếc xe buýt ở tỉnh Vân Quý.
Giờ phút này, xe buýt đang chạy trên quốc lộ vùng núi.
Đường quốc lộ vắng vẻ hoang vu, xung quanh là các dãy núi lớn.
“Nghe nói trên đường này có rất nhiều vụ cướp!”
Một chàng trai mập mạp lòng nặng trĩu, nhìn đường nói.
“Lần trước xem tin tức, tin tức nói có một đội cướp đã cướp bóc một chiếc xe buýt, người trên xe đều chết hết!”
Thấy mọi người nhìn về phía anh ta, anh ta lại nói tiếp.