Khi Trần Khiêm tới, quả nhiên có rất nhiều xe đậu bên ngoài tiệm xe secondhand của Lý Tiếu, một đám người đang bao vây gây sự.
Còn đập vỡ cửa kính của tiệm Lý Tiếu.
Từ xa Trần Khiêm đã trông thấy hai dáng hình quen thuộc.
Chẳng phải là cặp mẹ con đi xem mắt với mình sao.
Trần Khiêm vừa nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì!
Chẳng trách trong điện thoại Tô Đình nhất quyết không cho mình tới.
Thì ra là có người đến trả thù.
“Mẹ kiếp, chính là nó, thằng khốn này đánh người xong còn định chạy à!”
Người đàn bà chanh chua kia nhìn thấy Trần Khiêm, lập tức nói với mấy người phía sau.
Mấy tên này có vẻ giống dân giang hồ.
Trên tay xăm hình rồng, thoạt nhìn không dễ đối phó.
Toàn là thanh niên khoảng hai sáu hai bảy tuổi.
Trong tay bọn họ còn cầm gậy gộc.
Mà Lý Tiếu thì cầm hai con dao phay, mặc dù đối phương đông người nhưng anh ấy không hề sợ hãi.
Người phe kia thấy Lý Tiếu là tên liều mạng nên không dám hành động trước.
Nói chung là hai bên giằng co, không ai dám ra tay trước.
“Là tên khốn này đánh hai mẹ con tôi! Đánh chết nó cho tôi!”
Người đàn bà chanh chua mắng chửi.
“Để xem đứa nào dám động vào anh em của tôi!”
Lý Tiếu vừa vung vẩy dao phay vừa hét lên, phe kia không dám ra tay.
‘Tên cầm đầu đám người đó cao lớn thô kệch, đeo kính, xách một cái túi màu đen. Gã giơ cái túi trong tay lên cao, đám anh em phía sau đồng loạt lùi về sau một bước.
“Lý Tiếu, tôi bảo này, chúng ta quen biết chẳng phải một hai năm, đều kinh doanh xe secondhand. Tôi biết tính cậu, ha ha, nếu là người khác thì tôi
cũng bỏ qua chuyện này, nhưng lân này người bị đánh là em họ của tôi, đây là cô họ của tôi, vậy thì không cho qua được! Tôi cần một lời giải thích!”
Gã ngoẹo cổ, trừng mắt, dựng mày nói.
“Dương Quốc Quyền, con đĩ này là em họ chó má của anh, sao tôi chưa từng nghe nói anh có cô họ?”
Lý Tiếu cười gắn.
Trần Khiêm bên cạnh cũng nhìn ra cô gái này có quan hệ nam nữ bừa bãi, không biết có bao nhiêu đàn ông!
“Ha ha, cậu không cần quan tâm. Được rồi Lý Tiếu, tuy trước đây tôi và cậu có mâu thuẫn trong chuyện làm ăn, có mấy đại ca nói giúp cậu nên tôi cũng không tiện nói gì. Nhưng hôm nay, bởi vì chuyện này mà cậu và Dương Quốc Quyền tôi xem như kết thù rồi. Chúng ta chống mắt lên mà xem, hãy đợi đấy! Các anh em, đi thôi!”
Dương Quốc Quyền vẫy tay, dẫn một nhóm người rời đi.
“Anh Quốc Quyền, cứ thế tha cho bọn họ ư?”
Cô gái ấm ức lên tiếng.
“Đi thôi, anh có cách!” Dương Quốc Quyền cười lạnh lùng. Đám người bỏ đi.
Nhìn cửa kính của tiệm Lý Tiếu bị đập vỡ, Trần Khiêm áy náy không thôi.
Kể ra thì mình là đầu sỏ gây họa.
Cuối cùng lại để anh em gánh họa!
“Lý Tiếu, Tô Đình, tớ xin lỗi!”
Trần Khiêm nói.
“Cậu nói với tớ lời này làm gì, tớ không trách cậu! Tớ và gã Dương Quốc Quyền này đấu đá chẳng phải ngày một ngày hai, hôm nay gã không lấy cớ này thì ngày mai sẽ kiếm cớ khác!”
Lý Tiếu ném dao phay đi.
Sau đó cầm điếu thuốc lá bên cạnh lên châm thuốc.
Còn Tô Đình thì đi quét dọn mảnh thủy tinh.
Nghe Lý Tiếu thuật lại, Trần Khiêm đã hiểu đầu đuôi mọi chuyện.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!