Giang Hạ Vũ một mặt chết trân, đứng bất động tại chỗ một cách sững sờ. Chỉ là cô ta không ngờ ông ta sẽ trực tiếp làm vậy.
Tại sao? Dựa vào cái gì mà Giang Yên Nhiên, cô ta luôn luôn vượt mặt cô chứ!
Cô ta luôn nghĩ, chỉ cần có ba mẹ Mặc Tử Hàng đứng về phe mình, phần thắng đã nằm gọn trong tay rồi! Nhưng hình như, trước mắt cô ta vẫn còn đầy rẫy những chướng ngại vật..
Vậy thì cô ta phải lần lượt loại bỏ những chướng ngại vật đó!!
Lời mà Mặc Đình Quân phát ra thì Giang Hạ Vũ cũng cảm giác được những ánh mắt xung quanh đang đổ dồn về phía cô ta, cô ta biết mình đang là chủ đề chính trong lời bàn tán của bọn họ.
Và quả nhiên là vậy..
“Chuyện này là thế nào? Chẳng phải Giang tiểu thư vừa nhận mình là Mặc thiếu phu nhân sao? Hay là chúng ta nghe nhầm, ý cô ta nói là em gái cô ta?”
“Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô ta kìa, không lẽ nãy giờ cô ta dắt mũi chúng ta sao?”
“Mẹ kiếp!! Mặt cô ta đánh bao nhiêu lớp phấn vậy? Chẳng lẽ không biết ngại hay sao? Dám tự nhận mình là Mặc thiếu phu nhân, tính chiếm chỗ của em gái?!”
“Quả nhiên, đôi mắt của Mặc tổng không lý nào lại hỏng nặng như vậy, vẫn là nhìn đúng người rồi!”
Mặc Đình Thiệu tức giận rồi! Ông ta bất mãn không muốn ngồi lại, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Giang Hạ Vũ thấy thế cũng đi theo, bây giờ cô ta đứng đây cũng không giải quyết được gì.
Chết tiệt!
Ra đến bên ngoài khi đã vắng người, Mặc Đình Thiệu mới quay sang an ủi Giang Hạ Vũ:”Ta xin lỗi vì để cháu chịu loại uỷ khuất này. Cháu yên tâm, bằng mọi cách vị trí Mặc thiếu phu nhân này sẽ là của cháu”
Giang Hạ Vũ vẻ mặt buồn rười rượi, cô ta cúi thấp đầu, không nhìn trực tiếp Mặc Đình Thiệu, giọng cũng lạc đi:”Hay là bác, nếu em gái cháu đã đổi ý muốn làm Mặc thiếu phu nhân như thế, vậy thì cháu nghĩ mình nên lùi lại chúc phúc cho em ấy..”
Mặc Đình Thiệu trực tiếp can ngăn:”Không được! Không phải cứ là người một nhà là phải dung túng cho nhau, nhất là trong chuyện tình cảm, cháu thích ai thì nhất định phải tranh dành họ tới cùng. Ta hiểu tình cảm cháu dành cho thằng bé nhà ta, còn em gái cháu như thế nào trước kia chúng ta đều đã lĩnh ngộ đủ rồi! Nhân lúc thằng bé Tử Hàng đang mất trí, nó cũng đã đồng ý hôn sự với cháu, ta nghĩ cháu cần tiếp cận nó nhiều hơn, lửa gần rơm thì lâu ngày cũng bén”
…
Phải, lời nói của Mặc Đình Thiệu đã khiến cô ta tự tin hơn nhiều. Giang Hạ Vũ bước vào bên trong nhìn Giang Yên Nhiên đang một thân một mình toả sáng giữa đám đông, nhưng hiện giờ cô ta không còn bực tức.
Giang Yên Nhiên, để xem cô còn đắc ý được bao lâu!
Lúc này bất chợt một vị tiểu thư chao đảo bước về phía Giang Hạ Vũ, cô ta nhìn thấy nhưng không kịp né, cô gái kia trực tiếp bám lấy cô làm chỗ dựa.
Vai áo lỏng lẻo của Giang Hạ Vũ lập tức bị kéo trượt xuống, cả hai cùng nhau ngã ra sàn, mọi người xung quanh đều hướng mắt về phía bên này, sắc mặt Giang Hạ Vũ bất chợt liền trở nên khó coi.
Cô ta ngay lập tức kéo vai áo bị trượt xuống của mình lên, phía bên này Giang Yên Nhiên cũng đang hướng mắt nhìn theo, hình như phát giác ra Giang Hạ Vũ đang cố che giấu thứ gì đó ở sau lớp áo.
Vị tiểu thư kia cũng loạng choạng ngồi dậy, cúi đầu xin lỗi Giang Hạ Vũ một tiếng. Cô ta vừa giữ chặt vai áo, vừa tức giận. Nếu như không có ai ở đây, thì mặt cô gái kia chắc chắn bị cô ta đánh cho nát bét!
Nhưng cô ta đành phải nuốt cơn giận vào trong, hướng mắt về phía Mặc Tử Hàng, mong chờ vào sự giúp đỡ của anh.
Cũng không ngờ Mặc Tử Hàng lại trực tiếp đứng dậy, bước về phía Giang Hạ Vũ. Vị tiểu thư kia là cố tình gây sự với cô ta, nhưng khi thấy Mặc Tử Hàng bước lại thì ngay lập tức run rẩy..
Anh liếc mắt nhìn vị tiểu thư vừa rồi, cô ta liền xin lỗi ríu rít. Mặc Tử Hàng không quan tâm nữa, lại bỏ áo vest của mình ra, đưa cho Giang Hạ Vũ rồi đỡ cô ta đứng dậy.
Không những hành động bất chợt này của anh khiến cả người Giang Yên Nhiên cứng đờ, mà đến cả ông nội Mặc và Tề Phong cũng sôi hết ruột gan.
Thấy Tề Phong có vẻ không tiếp tục nhịn được nữa, Lâm Tịnh ở một bên thuyết phục:”Tề Phong, bây giờ không phải là lúc”
Giang Yên Nhiên cứ đứng đó. Ông nội Mặc vừa công bố cô là Mặc thiếu phu nhân, nhưng anh lại ở trước mặt mọi người ân ân ái ái với chị gái của vợ, như vậy không phải là cố ý muốn làm xấu mặt cô?!!
Thế nhưng cô không phát điên, hơn nữa còn rất điềm tĩnh. Mọi người ở phía sau cô âm thầm quan sát nhất cử nhất động của cô rồi thở phào..
Lúc này có hai vị tiểu thư đứng ở phía trước Giang Yên Nhiên vô ý đứng lại bàn tán:”Này, ban nãy có phải tôi nhìn nhầm không? Giang Hạ Vũ kia có một vết ấn con hổ nằm ở ngay vai”
“Không phải có mình tôi để ý à! Nhưng mà vết ấn đó là sao?”
“Có chuyện này tôi nghĩ không phải ai cũng biết đâu. Vết ấn đó nghe nói là vết di truyền của nhà họ Belly nổi tiếng bên Mỹ. Do trước kia ba tôi là đối tác giao dịch lớn với nhà bên đó nên mới biết chút thông tin này. Nghe nói nhà họ Belly trước kia có một người con gái bị mất tích, hình như Giang Hạ Vũ kia cũng không phải con ruột nhà họ Giang, không lẽ..”
“Ý cô là, Giang Hạ Vũ chính là đứa con thất lạc của gia tộc lớn kia? Không phải chứ, cô ta trông cũng không giống người có quốc tịch Mỹ đi?”
“Tôi đoán không nhầm đâu! Vợ của Belly là người Hoa quốc”
Giang Yên Nhiên đứng ở phía sau, không may nghe được toàn bộ câu chuyện. Vết ấn ở bả vai Giang Hạ Vũ, vừa nãy Giang Yên Nhiên cũng có nhìn thấy qua. Chẳng lẽ Giang Hạ Vũ lại thật là con gái ruột của gia tộc lớn kia?
Chẳng trách từ lúc gặp lại cô ta cứ vênh váo tự đắc như thế. Hơn nữa những thủ đoạn của Giang Hạ Vũ lại rất kín đáo, thì ra là có người đứng ở phía sau xử lý.
Nhưng Giang Yên Nhiên lại có điều suy nghĩ, lúc còn nhỏ hai người thân như vậy, tắm chung với nhau tất nhiên đã từng, và cô không nhớ Giang Hạ Vũ đã từng có vết ấn như vậy ở bả vai.
Thấy Giang Yên Nhiên cứ đứng bất động tưởng cô vẫn chưa qua được cú sock, Lâm Tịnh mới bước đến, trực tiếp nắm lấy tay cô, an ủi:”Bà Mặc, thứ gì của mình thì mãi mãi sẽ là của mình thôi”
Cô giật mình sau đống suy nghĩ, quay sang Lâm Tịnh như bất chợt nhớ ra gì đó, hỏi:”Lâm Tịnh,cô ở Mỹ có chút thông tin gì về nhà họ Belly không?”
Lâm Tịnh ngẫm một chút rồi nói:”Belly? Khá nổi tiếng, vì là gia tộc có máu mặt nhất nhì đất Mỹ. Thế nhưng mà thông tin về họ thật sự hiếm hoi, phải nói là vô cùng kín đáo..”
“..Tôi cũng chỉ là một chuyên viên tâm lý, không rõ những chuyện này. Tôi nghĩ cô nên thử hỏi Tề Phong, anh ấy chắc biết không ít. Nhưng mà đột nhiên sao cô lại quan tâm đến chuyện này”
Giang Yên Nhiên lắc đầu:”Không gì, chỉ là đột nhiên có chút tò mò thôi”