Giang Yên Nhiên vừa định lồm cồm đứng dậy đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, giọng nói mà đời này cô mãi mãi ghét cay ghét đắng:”Ai, Yên Nhiên? Sao giờ này em lại ngồi ở đây? Có người đẩy em ra khỏi phòng sao?” Vừa dứt lời lo lắng, cô ta lại cười phá lên một cách hả hê.
Bàn tay cô dính chặt dưới sàn cuộn tròn lại hình nắm đấm, cô lấy hết sức lực đứng dậy, thẳng thừng nhìn Giang Hạ Vũ trên tay là khay thức ăn.
Giang Yên Nhiên nhìn lướt qua, quả không thể phủ nhận đồ ăn của cô ta rất thơm, vừa nhìn vào đã thấy ngon miệng…
Chẳng là cô ta vừa định xuống bếp kiếm gì ăn, thấy người hầu vừa vui vẻ kể lại rằng vừa bắt gặp Giang Yên Nhiên bưng cơm lên cho Mặc Tử Hàng. Người trong nhà vốn chỉ biết Giang Hạ Vũ là chị gái của Giang Yên Nhiên, cũng là khách quý của ông bà Mặc chứ đâu có ngờ mối quan hệ giữa bọn họ vô cùng gay gắt.
Giang Hạ Vũ không ngờ đến Giang Yên Nhiên lại bất chấp không cần mặt mũi như vậy. Dựa vào thái độ của Mặc Tử Hàng mấy ngày qua, cô ta có nghĩ bằng đầu gối cũng đoán ra được kết quả.
Nghĩ vậy Giang Hạ Vũ nhanh tay chạy vào bếp nấu vài món đơn giản, vì cô ta cũng đã quen tay nên chẳng mấy chốc đã nấu xong rồi bưng lên phòng cho Mặc Tử Hàng, vừa hay trông thấy Giang Yên Nhiên bị ném một cách mạnh bạo ra khỏi phòng khiến cô ta đắc ý không thôi.
Giang Hạ Vũ cũng không muốn làm ầm ĩ ở trước cửa phòng của Mặc Tử Hàng, vậy nên nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của Giang Yên Nhiên mà đắc ý nói:”Yên Nhiên, em đang chắn đường chị đó. Mau mau tránh đường để chị đưa cơm vào cho anh ấy, bây giờ trễ như vậy, chắc chắn anh ấy đã đói rồi”
Giang Yên Nhiên cũng đâu thèm đứng đây nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta. Mặc Tử Hàng đang tức giận, không khéo lại hất nguyên khay cơm lên mặt cô ta cũng không chừng. Giang Yên Nhiên không muốn tốn thời gian cũng quay phắt đầu bỏ đi.
Giang Hạ Vũ nhướn mày, rồi cũng không hơi đâu để tâm, gõ cửa thư phòng đôi ba cái rồi đẩy cửa bước vào, giây sau liền khuất bóng sau cánh cửa gỗ.
Giang Yên Nhiên bước được vài bước, cuối cùng lại không cam tâm quay đầu lại muốn tự mình xem kết quả. Trước tiên cô đứng bên ngoài một lúc, chờ Giang Hạ Vũ bị đá ra khỏi phòng nhưng mãi không thấy đâu, liền tự mình he hé cửa trông vào. Trông thấy Mặc Tử Hàng đang nhìn khay cơm Giang Hạ Vũ đẩy về phía anh, thật lòng trong lòng cô đã dấy lên hi vọng rằng Mặc Tử Hàng sẽ không ăn chúng.
Ấy vậy mà Mặc Tử Hàng lại thật sự nâng đũa lên bỏ đồ ăn vào trong miệng…
Nước mắt Giang Yên Nhiên thật sự rơi rồi, nhưng cô không hề muốn như vậy. Cô đóng cửa lại, lau vội dòng nước mắt, tất nhiên cô sẽ không vì thế mà bỏ cuộc. Giang Yên Nhiên tự trấn an, chẳng qua là do đồ ăn của Giang Hạ Vũ nấu ngon mắt hơn đồ ăn của cô nên Mặc Tử Hàng mới ăn chúng.
Giang Yên Nhiên bỏ đi nhưng không phải là trở về phòng ngủ. Cả đêm hôm ấy, biệt thự tối đèn chỉ có phòng bếp là còn sáng. Tiếng xoong nồi va khẽ vào nhau, Giang Yên Nhiên vừa lau mồ hôi vừa cặm cụi trau dồi kĩ năng nấu nướng. Cô tuyệt đối không để thua Giang Hạ Vũ.
Mặc Tử Hàng ngủ quên trên ghế làm việc giật mình tỉnh dậy. Anh khẽ xoa bóp cổ rồi lắc đầu qua lại, thấy cổ họng có chút khô khốc.
Anh theo ánh đèn mờ đi xuống dưới nhà, cau mày khi thấy giờ này phòng bếp còn sáng đèn, lại còn lờ mờ nghe thấy tiếng động. Thiết nghĩ không lẽ trong biệt thự giờ này lại có trộm.
Mà trộm thời này là trộm đói sao? Còn mò vào phòng bếp tìm đồ ăn?
Anh hơi híp mắt đi khẽ lại phía phòng bếp, nhìn kĩ vào bên trong, cuối cùng chỉ trông thấy bóng lưng gầy gò của cô gái đang chạy qua chạy lại bên trong bếp, vẻ mặt ngờ ngệch nghe theo hướng dẫn nấu ăn trên mạng. Tạp dề đang đeo trên người cũng biến màu, đầu tóc rối bù lên, nhưng dù vậy trông cô cũng không thiếu đi một chút sức hút nào.
Mặc Tử Hàng cũng quên mất lý do mình xuống bếp là gì, bất động đứng một góc nhìn cô chạy đôn chạy đáo. Lúc cô thái thịt, vì mải xem người ta chỉ dẫn nên vô tình cắt phải tay. Cô vội ném con dao trên tay xuống kêu lên một tiếng khẽ rồi đưa tay lên quan sát.
Anh thấy vậy giật mình định chạy ra nhưng không hiểu có thứ gì đó đã ngăn cản lý trí anh không làm thế. Mặc Tử Hàng quay đầu lấy hộp y tế ở gần cầu thang, để lên bàn bếp rồi đi thẳng về phòng, vừa đi vừa mắng một câu:”Ấu trĩ”
Giang Yên Nhiên cho tay vào vòi rửa sạch, vết đứt khá sâu, máu cứ không ngừng chảy ra, rát đến mức khiến cô cau mày. Cô nhớ lại lúc trước chỉ cần mình bị thương nhẹ Mặc Tử Hàng cũng sốt sắng đến phát điên.
Cô khẽ lắc đầu cười nhạt, xua đi những ý nghĩ đó. Vừa định quay ra tìm hộp y tế lấy băng băng lại, không ngờ nó lại nằm ngay trên bàn ăn, cô không phải tốn công đi tìm nó về.
Giang Yên Nhiên có chút khó hiểu, cô không nhớ lúc nãy nó có nằm ở đây.