Trên xe, Cố Dực nhìn Kiều An Hạ nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không đâu, chỉ là vết thương nhỏ.”
Cố Dực nhìn cô không muốn đi, lại nói: “Ở nhà tôi có hộp thuốc, cô đến nhà tôi băng bó đi.”
“Không!” – Kiều An Hạ vội vàng từ chối: “Làm phiền anh tôi đã rất xấu hổ rồi, sao có thể đến nhà anh được.”
Cố Dực nhíu mày: “Xem ra cô vẫn không xem tôi là bạn. Vậy cô nói xem cô muốn đi đâu.”
“Anh…” – Kiều An Hạ mở miệng: “Anh có thể cho tôi mượn ít tiền không? Mấy ngày nữa có lương tôi sẽ trả lại anh.”
Cố Dực: “… đừng nói tới chuyện có trả hay không nữa.” – Nói xong Cố Dực trực tiếp mang một tấm thẻ trong túi đưa cho Kiều An Hạ.
“Mật mã là sáu số di động cuối của tôi, cô cứ dùng đi.”
Sau đó Cố Dực trực tiếp đưa Kiều An Hạ đến một khách sạn. Khi cô lấy một phòng thì Cố Dực liền rời đi.
Kiều An Hạ lúc này đi tắm rửa xong thì không ngờ Cố Dực lại quay trở lại.
Trong tay liền xách đến hộp thuốc, quần áo và một đôi giày: “Không biết cô thích loại nào nên tùy tiện mua, hộp thuốc là để cô băng bó vết thương.”
Kiều An Hạ không thể không cảm động trước sự giúp đỡ này, tuy nhiên nó chỉ dừng lại ở mức độ cảm động.
“Cảm ơn anh, khi nào có tiền tôi sẽ trả lại.”
Cố Dực cau mày, cuối cùng không nhịn được liền hỏi: “Cô và Mạc Thiên làm sao? Chia tay sao?”
Kiều An Hạ mím môi: “Tôi bây giờ không muốn nói đến chuyện này, được không?”
Cố Dực gật đầu: “Nghỉ ngơi đi, nếu mai không vẫn đau thì không cần đến công ty.”
Chờ Cố Dực rời đi, Kiều An Hạ bôi một chút thuốc, sau đó nằm trên giường lớn.
Chiếc giường quá lớn, Kiều An Hạ nằm rất lâu mới quen được, nhưng cô vẫn không thể quen được cảm giác ở một mình.
Cô cười khổ một tiếng, thói quen quả thật là một điều đáng sợ.
Hôm sau, Kiều An Hạ dậy sớm, thay quần áo và ra ngoài.
Cô ghé mua một chiếc laptop, trước kia cô dùng máy của Mạc Thiên, rất may tài liệu cô lưu vào dữ liệu và rất nhanh lấy về được.
Mua máy tính xong, Kiều An Hạ liền đi tới công ty.
Đến nơi liền nhận được tin Mạc thị lần này rút khỏi hợp tác, bên kia liền muốn đổi An Sinh đi.
Kiều An Hạ đi vào phòng liền việc của Cố Dực: “Cố tổng, xin lỗi.”
“Sao cô lại xin lỗi.” – Cố Dực cười nói: “Chuyện này không liên quan đến cô.”
“Thật sao?” – Kiều An Hạ cười khổ: “Tôi hiểu anh ta, anh đừng cố gắng giúp tôi giảy bày.”
Trước đây Mạc Thiên không phải đã làm những việc tương tự sao, anh muốn trả thù việc cô rời đi, hoặc anh muốn cô cầu xin anh.
Cố Dực lại nói: “Chúng ta đến đó một chuyến, bên kia cũng chưa nói không có Mạc thị liền không cần chúng ta.”
“Được.” – Kiều An Hạ gật đầu, sau đó cô lấy tấm thẻ ra đưa cho Cố Dực.
“Tôi đã lấy trong đó 30tr, còn dư lại trả lại anh.”
Cố Dực nhún vai: “Ừm.”
“Còn có…” – Kiều An Hạ có chút xấu hổ: “Có thể trả góp được không?”
Cô thậm chí còn không biết sau khi SHI thu mua An Sinh, sẽ được trả lương bao nhiêu.
“Tùy cô.”
Hai người nhanh chóng đi chuyến bay sớm nhất, đến nói liền đón xe đến công ty.
Trên đường đi cô vội sắp xếp lại thiết kế của mình, chuyện này là do cô, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để phấn đấu.
Đi đường bui bặm, Kiều An Hạ vừa bước đến của, Cố Dực liền gọi lại: “Đợi chút.”
Kiều An Hạ quay đầu lại, Cố Dực bước đến phủi lớp bụi không biết từ đầu dính trên vai cô.
“Đừng lo lắng, tự tin lên.”
Kiều An Hạ gật đầu một cái, nhìn Cố Dực mỉm cười: “Như vậy có được không?”
Mạc Thiên từ bên trong nhìn thấy cảnh này giống như có một cái gai đâm vào cổ họng.
Cố Dực bước vào nhìn thấy Mạc Thiên, vô thức kéo Kiều An Hạ đứng sau lưng mình, mỉm cười nói: “Mạc tổng, không ngờ lại gặp anh ở đây, rất vui được gặp anh.”
Mạc Thiên cười khẩy nói mà không thèm nhìn Kiều An Hạ: “Tôi luôn tự hỏi công ty An Sinh nằm trong tay cậu lâu như vậy mà không có công trạng gì. Hóa ra Cố tổng căn bản không hề tập trung vào công việc mà chỉ cùng các nhà thiết kế nói chuyện yêu đương.”
Cố Dực nhàn nhạt cười một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Mạc tổng thật khéo đùa, chỉ là mọi người hay nói, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Tôi cũng không ngoại lệ, không phải sao?”
Kiều An Hạ cau mày, giây tiếp theo liền nghe Mạc Thiên hừ một tiếng: “Tốt.”
Nói xong liền mang theo Thang Duy đi vào bên trong.
Quả nhiên, lãnh đạo sẽ gặp Mạc Thiên trước và nói hai người họ đợi bên ngoaif.
Kiều An Hạ có chút buồn bực nhìn Cố Dực: “Sao anh lại nói như vậy?”
Cố Dực mím môi: “Cô không cảm thấy tôi rất lợi hại sao, anh ta nửa đêm đuổi cô ra khỏi nhà, tôi giúp cô trả thù.”
Kiều An Hạ cạn lời: “Tôi thấy anh ấy cũng không quan tâm, là tôi muốn rời đi, không phải anh ấy đuổi đi.”
Cố Dực kinh ngạc: “Là vì Lục Vi?”
Cái tên này thật khiến để người khác chán ghét, khi nghe đến tên này Kiều An Hạ cảm thấy tâm tình của mình ngày càng xấu đi.
Cô mang máy tính ra và tiếp tục bản thiết kế.
Cố Dực thở dài, đi tới nhìn xem thiết kế và góp ý.
Mạc Thiên đi ra ngoài, đi ngang qua phòng khách tình cờ nhìn thấy Kiều An Hạ đang ngồi trước một cái máy tính mới, Cố Dực cúi người tựa vào lưng cô, tay của hắn vòng qua người cô để giữ con chuột.
Tư thế thân mật như vậy, ánh mắt Mạc Thiên càng sâu hơn.
Thang Duy vội nói: “Mạc tổng, có cần tôi đi gọi Kiều tiểu thư không?”
“Không cần.” – Nói xong anh đi thẳng ra ngoài.
Kiều An Hạ và Cố Dực ngồi đợi khá lâu và cùng lúc đó cũng hoàn thành bản thảo đã chuẩn bị, thư ký liền đi ra ngoài.
“Hai vị…”
“Chúng tôi vào được chưa?”
Thư lý lắc đầu: “Ông chủ nói hai người có thể ra về.”
Ra về?
“Vâng, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận hợp tác với tập đoàn Mạc thị. Về phần khoảng bồi thường hợp đồng trước kia, ngày mai chúng tôi sẽ chuyển vào tài khoản công ty của các bạn.”
Kiều An Hạ liền nói: “Hãy xem một chút bản thiết kế của chúng tôi rồi hãy quyết định có được không?”
Cố Dực giữ lấy tay cô: “Quên đi, không có dự án này thì chúng ta còn dự án khác.”
Kiều An Hạ lại cười khổ một tiếng: “Còn sẽ có điều gì khác nữa không?”
Cô thật sự không thể tin được rằng chỉ cần Mạc Thiên can thiệp thì mọi chuyện sau này với cô sẽ không thuận lợi.
Kiều An Hạ tức giận bấm số Mạc thiên.
Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, Kiều An Hạ không khỏi lớn tiếng: “Mạc Thiên, tại sao? Đây là chuyện giữa tôi và anh, sao lại liên lụy đến công ty?”
“Ha…” – Mạc Thiên cười lạnh: “Kiều An Hạ, tôi là thương nhân. Bản tính của thương nhân chính là kiếm lợi, dự án này có lợi, vì cái gì tôi không làm?”
“Nhưng mà đó là chúng ta đến trước.”
“Thì sao?” – Mạc Thiên bình tĩnh nói: “Trong giới kinh doanh, quan trọng là ai có quyền lực hơn, chứ không phải ai đến trước.”
“Thật sự là vì công việc sao? Hay là vì anh muốn trả thù tôi?” – Kiều An Hạ trực tiếp vách trần Mạc Thiên.
Mạc Thiên im lặng ba giây trước khi chế nhạo: “Nếu cô muốn nghĩ như vậy thì cũng không sao. Đây là cái giá cho việc cô đã phản bội tôi, chỉ cần cô còn ở bên cạnh Cố Dực một ngày, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu ta.”
Phản bội?
Kiều An Hạ cau mày: “Này…”
Chưa kịp nói gì thì bên kia đã cúp máy.
Kiều An Hạ đưa mắt nhìn Cố Dực, trong đầu nghĩ đến lời Mạc Thiên vừa nói, anh ta nói sẽ không bỏ qua cho Cố Dực.
Cô tin vào lời anh ta nói…
Mặc dù họ đã trải qua rất nhiều thời gian ngọt ngào bên nhau, nhưng cô cũng đã tận mắt chứng kiến Mạc Thiên đối phó với Mạc Côn và Viên Phàm như thế nào.
Nào có thể đoán được, khi trở về Hải Thành, liền nhận được tin báo có hỏa hoạn ở công trình nhà kho, người chứng kiến khai nhận có một người vứt cái gì đó vào nhà kho và lửa liền bùng lên.
Tuy là không thiệt hại về người nhưng hiện tại bị ngưng lại để điều tra.
Cố Dực chạy đển công trình, còn Kiều An Hạ thì đón xe đến một nơi…
Là Mạc Thiên, nhất định là anh ta đã hành động.<code> Xe của Mạc Thiên vừa đi đến cổng Mạc Thị, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người. Tài xế sợ hết hồn phanh gấp lại. “Là Kiều tiểu thư.” Mạc Thiên nhíu mày nhìn người phụ nữ đột nhiên chạy ra trước xe, nhìn cô rất chật vật, tóc rối bù, không còn như một tiểu hồ ly xinh đẹp trong trí nhớ của anh. Đôi mắt Mạc Thiên tối sầm lại: “Mặc kệ cô ấy, lái xe đi.” Tài xế khẩn trương: “Nhưng…” “Tôi nói lái xe qua đi.” – Mạc Thiên cắn răng nói. Tài xế lúc này mới gật đầu rồi nổ máy, có lẽ không ai ngu ngốc chặn đường một chiếc xe đang lao tới phải không? Nhưng thực sự trên đời này lại có người như vậy, nhìn thấy ô tô đang lao tới vẫn đứng chặn trước mặt. Chiếc xe còn cách Kiều An Hạ chưa tới nửa mét liền tháng két lại… Tim Mạc Thiên cuối cùng cũng trùng xuống, trong lòng chợt dâng lên một cơn giận dữ, anh mở cửa xe bước xuống. “Cô có biết mình đang làm gì không?” Ánh mắt Kiều An Hạ lạnh lùng nhìn Mạc Thiên: “Là anh, anh sai người đốt kho hàng mà chúng tôi đang thi công. Mạc Thiên, tại sao anh lại làm như vậy? Là tôi muốn rời khỏi anh, nếu như anh muốn trả thù hãy tìm tôi, tại sao lại đối phó với những người không liên quan.” Hóa ra là vì điều này… “Ha…” – Mạc Thiên cười lạnh một tiếng: “Cho nên cô mới như vậy chạy tới đây, vẫn là vì Cố Dực.” “Mạc Thiên!” – Kiều An Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Tại sao chuyện của tôi và anh lại áp đặt lên đầu của người khác? Coi như không có Cố Dực anh nghĩ chúng ta có thể ở một chỗ sao? Đừng tự lừa dối mình nữa, Từ lúc anh đưa Lục Vi trở về, chúng ta đã không có tương lai.” “Tôi đã nói rồi, tôi và cô ấy không có gì cả.” – Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Sao cô phải lo lắng về sự tồn tại của Lục Vi.” Tai sao ư? Kiều An Hạ cười nhạt: “Anh không hiểu sao? Trên đời này không có một cô gái này có thể tiếp nhận sự tồn tại của một nữ nhân khác. Mạc Thiên, giữa cô ấy và tôi, anh chỉ có thể chọn một.” Chỉ có thể chọn một! Anh ta phải báo đáp ơn cứu mạng. Thế nhưng… còn Kiều An Hạ… Mạc Thiên còn chưa kịp nói gì, thì một chiếc xe hơi đã lao tới từ phía sau, Cố Dực xuống xe, kéo Kiều An Hạ lại phía sau, cảnh giác nhìn Mạc Thiên. “Anh muốn làm gi?” Mạc Thiên lạnh lùng nhìn Cố Dực: “Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.” “Hai người đã chia tay rồi, anh đừng nghĩ tới động vào sợi tóc của Kiều An Hạ.” Mạc Thiên đột nhiên cười: “Kiều An Hạ, đây chính là người mà cô nói không liên quan sao?” Anh vậy mà gần như tin cô lần nữa. Kiều An Hạ cau mày, vội vàng đi tới kéo Mạc Thiên: “Mạc Thiên, không phải như anh nghĩ đâu, thật sự không liên quan gì đến Cố Dực…” “Đừng chạm vào tôi.” – Mạc Thiên đẩy cô ra: “Tôi chán ghét loại nữ nhân bẩn thỉu.” Nữ nhân bẩn thỉu! Trong lòng Kiều An Hạ nghẹn ngào, Mạc Thiên vậy mà nói cô là một người phụ nữ bẩn thỉu. Cố Dực vô thức vung nắm đấm, lại bị Mạc Thiên đẩy ra. “Bảo vệ, còn không đuổi bọn người này ra ngoài.” Nhân viên bảo vệ nhanh chóng bao vây lấy Cố Dực và Kiều An Hạ và ép buộc họ đi ra khỏi lãnh địa Mạc thị. Sau khi hai người đi xa, Mạc Thiên gọi cho Thang Duy: “Công trường xây dựng kho chứa bị cháy, cậu có biết chuyện gì xảy ra không?” Thang duy đáp: “Tôi vừa nhận được thông tin, cảnh sát đang điều tra, không biết đã xáy ra chuyện gì?” Mạc Thiên gật đầu: “Tra một chút.” “Vâng.” </code>Tâm trạng Kiều An Hạ không tốt, Cố Dực hỏi gì cũng không nói, cuối cùng đành đưa cô quay về phòng thuê.
Cô ngồi trên giường, trong đầu vẫn nhớ tới ánh mắt của MạcThiên khi nhìn cô và Cố Dực cùng nhau rời đi, như muốn ăn tươi nuốt sống họ.
Ngồi một mạch liền đến nửa đêm…
Cô đột nhiên bối rối về tương lai và không biết mình phải rời đi như thế nào…
Cô không có một xu dính túi và thậm chí còn không có nơi nào để đi…
Thức trắng một đêm hỗn loạn cho đến sáng…