Mạc Thiên đưa Kiều An Hạ đến một nhà hàng Pháp ăn trưa, sau khi hai người ngồi xuống, Kiều An Hạ không khỏi nói với Mạc Thiên chuyện cô đọc được trên báo.
“Xem ra tâm tình em rất vui vẻ, đợi một lát có phải sướng đến phát rồ không?”
“Có chuyện gì vui vẻ sao?” – Kiều An Hạ hỏi.
Mạc Thiên còn chưa trả lời, đã có người đẩy cửa đi vào, Ninh Tư Tinh đen mặt bước vào, hướng bọn họ đi tới.
Sắc mặt NKiều An Hạ kinh ngạc: “Ninh Tư Tình đến làm gì?”
inh Tử Tuyết so với hôm qua càng khó coi hơn, vừa bước tới trước mặt hai người không nói lời nào.
Người hầu đi theo phía sau cẩn thận nhắc nhở: “Tiểu thư, Nhị lão gia đã căn dặn…”
“Xin lỗi.” – Ninh Tư Tình nói như không nói với Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ nhếch môi, muốn xin lỗi? nhưng sao nghe không giống như xin lỗi.
Mói xong, Ninh Tư Tình xoay người muốn rời đi, Mạc Thiên thấp giọng: “Nếu cô không muốn xin lỗi thì không ai ép buộc cô.”
“Mạc Thiên!” – NInh Tư Tình tức giận: “Em thích anh như vậy, sao anh lại làm như vậy với em.? Cô ta có gì tốt? Cô ta không phải chỉ là một nữ nhân đã bị chồng ruồng bỏ như giày rách mà thôi.”
Sắc mặt Mạc Thiên trầm xuống. giống như một cơn giông bão ập đến, quét hết thảy mọi thứ trong nhà hàng.
“Chú y lời nói của cô.”
Ninh Tư Tình sợ chết khiếp, toàn thân cứng đồ, không dám cử động.
Người hầu đứng bên cạnh cũng bị dọa sợ, toàn bộ quà cáp trên tay rơi xuống đát.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có cố ý.”
“Cút.” – Mạc Thiên hét lớn.
Người hầu vội vàng lăn ra ngoài, đi vài bước thấy Ninh Tư Tình còn đứng như chết trân, liền quay lại kéo cô ta rời đi.
Cho đến khi bọn họ biến mất, sắc mặt của Mạc Thiên vẫn khó coi, Kiều An Hạ nắm lấy tay anh: “Anh tức giận sao, tôi đều không tức giận.”
Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta hình như không muốn sống nữa.”
Tim Kiều An Hạ đập thình thịch: “Mạc Thiên, đừng như vậy, không cần vì cô ta mà tức giận, Chẳng phải hôm nay anh nói đưa tôi đi ăn đồ ngon sao, anh cứ như vậy tôi không dám ăn.”
Mạc Thiên thở dài, cô gái ngốc này…
“Được rồi, chúng ta ăn cơm.”
Ăn trưa xong, Mạc Thiên đưa cô về Cố thị An Sinh, còn anh quay về công ty.
Vừa vào cửa, Thăng Duy liền đi theo phía sau: “Mạc tổng, vừa rồi tôi xem danh sách do phòng nhân sự bàn giao, tôi có liếc nhìn một cái, anh có biết thấy tên ai không?”
“Mạc Minh.” – Mạc Thiên không ngạc nhiên chút nào.
Thang Duy cười nói: “Xem ra trong lòng Mạc tổng đã có tính toán, đúng là hắn ta, ý anh thế nào?”
“Năng lực của hắn ra sao?” – Mạc Thiên hỏi.
Thang Duy lắc đầu: “Cũng không có gì ấn tượng, ít nhất trong danh sách lần nỳ, chỉ có thể xếp loại trung bình.”
Mạc Thiên bật cười một tiếng: “Lời này của cậu nếu để Mạc Côn nghe được, chắc tức chết ông ta.”
Trong lòng Mạc Côn, đứa con trai này chính là bảo bối của ông ta. Ông ta toàn tâm toàn ý muốn tranh đoạt tài sản nhà họ Mạc để sau này cho con trai ông ta kế thừa.
Mạc đại thiếu gia qua đời, Mạc Côn cứ nghĩ con trai ông ta ẽ được kế thừa, vậy mà ở đâu ra có một Mạc Thiên quay về, làm ông ta vỡ mộng.
“Tôi chỉ nói sự thật.” – Thang Duy nghiêm tức nói.
Mạc Thiên lắc đầu: “Hãy bảo cho bộ phận nhân sự cho cậu ta một ngoại lệ.”
Thang Duy kinh ngạc một chút, nhưng cũng không hỏi gì, chỉ gật đầu trực tiếp đi xử lý.
Đến buổi chiều, Mạc Côn nhận được tin Mạc Minh đã được nhận vào Mạc thị, ông ta rất vui mừng, đến thư phòng của anh trai.
“Anh hai, em đã nói, Mạc Minh cũng có năng lực phải không?”
Mạc lão gia vẻ mặt vô cảm: “Vậy thù làm việc cho tốt.”
Mạc Côn gật đầu liên tục: “Điều đó là chắc chắn, Mạc Minh nhất định sẽ cố gắng vì Mạc thị.”
“Vậy là tốt rồi, năng lực của chúng vẫn là thứ yếu, Dù sao nhà họ Mạc đã có Mạc Thiên, cậu nên chú ý hơn về phẩm hành của bọn chúng, đừng để mất mặt Mạc giA.”
Cáo già!
Mạc Côn trong lòng cắn răng mới nói: “Anh hai, kỳ thực chuyên của Tư Tình cũng chỉ là truyền thông viết linh tinh. Đứa nhỏ Tư Tình này sống ở Mạc gia chúng ta từ nhỏ đến lớn, tuy có chút tùy hứng nhưng phẩm hạnh rất tốt. Anh hai, chỉ sợ anh không biết, chiều qua con bé vô tình va chạm với Kiều An Hạ ở bãi đậu xe, xảy ra xích mích như vậy thì làm sao có thể chạy đến quán ruouwk vui chơi chứ.”
Mạc Côn vừa nói vừa thăm dò sắc mặt của Mạc lão gia.
“Cậu nói là Kiều An Hạ?” – Mạc lão gia hỏi.
“Chính là cô ta, Tu Tình nói tại bãi đỗ xe có va chạm một chút,. Buổi sáng hôm nay ra báo, chỉ e là không phải trùng hợp, nhưng mà em cũng đã yêu cầu con bé đi xin lỗi.”
Lời nói ám chỉ này quá rõ ràng, MẠc lão gia nhận ra nhưng cũng không vạch trần, trực tiếp muối đuổi khách: “Được rồi, ta đã biết, ra ngoài đi.”
“Còn có một điều, anh hai, MẠc Minh lần này tiến vào Mạc thị nhờ vào năng lực của mình. Chúng ta có nên mở một bữa tiệc gia đình ở ăn mừng.”
“Ừm, cậu sắp xếp đi.”
Đợi Mạc Côn ra ngoài, gương mặt Mạc lão gia từ từ trầm xuống.
Bên này, Kiều An Hạ vốn định đi đến công trường xem xét dự án, nhưng vừa ra khỏi nhà đã nhà đã nhận được một số điện thoại lạ.
Bên kia nói: “Xin chào, Kiều tiểu thư, Tôi là quản gia của Mạc gia, Mạc tiên sinh bảo tôi thông báo mời cô buổi tối đến Mạc gia ăn cơm.
Kiều An Hạ giật mình: “Là Mạc Thiên gọi.”
“Đúng vậy.”
Sau khi tắt cuộc gọi, Kiều An Hạ cảm thấy không ổn liền gọi cho Mạc Thiên, nhưng điện thoại của anh lại tắt máy, xem ra thặt sự có chuyên gì đo?
Kiều An Hạ tan làm sớm, về nhà thay váy và chuẩn bị một chút.
Khi đến cửa nhà họ Mạc, Kiều An Hạ xuống xe liền bị một người kéo lại.
“Em làm gì ở đây?”
Kiều An Hạ xoay người nhìn thấy Mạc Thiên, cũng không nhìn được trách móc: “Sao điện thoại của anh không liên lạc được, là quản gia Mạc gia gọi điện bảo anh gọi tôi đến.”
Mạc Thiên nhíu mày: “Tôi bảo Thang Duy đưa em về ngay.”
Từ bên trong Mạc Côn đi ra nói: “Các con đến rồi thì sao không vào? hôm nay nhà có việc vui, người trong một nhà ở một nơi náo nhiệt mới tốt chứ.”
Xem ra chuyện này do Mạc Côn bày ra, ông ta biết Mạc lão gia không thích Kiều An Hạ, hắn lừa cô đến thì có cái gì tốt chưs??
“Không, tôi còn có việc phải làm, tôi về trước.” – Mạc Thiên nhất quyết không đi vào.
Nhưng từ bên trong, lão quản gia liền bước ra ngoài: “Thiếu gia, Kiều tiểu thư, lão gia mời hai vị vào.”
Đã kinh động đến Mạc lão gia, xem ra hôm nay không thể không vào.
Kiều An Hạ cau mày nói: “Xin lỗi, tôi lại gây phiền phức cho anh rồi.”
Mạc Thiên lắc đầu: “Không phải lỗi của em.”
Đi vào bên trong, trong phòng khách mọi người đang chờ cơm tối đều tập trung ở đại sảnh nói chuyện phiếm. Mạc Minh đầy tự hào không ngừng nói chuyện với mọi người về buổi phỏng vấn.
Mạc Côn vừa bước vào tình cờ nghe được cũng không khỏi phàn nàn: “Tôi chưa từng nghi thấy câu hỏi phỏng vấn như vậy bao giờ.”
Kiều An Hạ che miệng cười khúc khích bên tai Mạc Thiên: “Là do anh làm phải không?”
Mạc Thiên không khỏi thở dài, lúc này con gái nhỏ còn có thể cười: “Nếu bọn họ gây khó dễ em..”
“Tôi không sợ!” – Kiều An Hạ đứng thẳng lưng bước vào.
Thấy bọn họ đi vào, mọi người đều im lặng, Ninh Tư Tình liếc nhìn Kiều An Hạ, thấy cô Kiều An Hạ đang ôm lấy cánh tay của Mạc Thiên, trong lòng không khỏi khó chịu, Mạc Thiên bình thường cách xa nữ nhân một mét, nhưng với cô ta thì không ngại dính vào.
Mạc Minh bước tới chào Mạc Thiên rồi đi lên lầu.
Mạc Thiên nắm tay Kiều An Hạ nói: “Tôi đưa em đến gặp ba tôi.”
Phía sau sân sau là ao cá, Mac lão gia đang cho cá ăn, người hầu hai bên đang bưng thức ăn cho cá.
Hai người đi tới, còn chưa kịp đứng vững, Mạc lão gia liền nói: “Mạc Thiên, con đến phòng làm việc đợi ba.”
Mạc Thiên nhìn Kiều An hạ không nhúc nhích.
Mạc lão gia tức giận: “Cái gì? Anh sợ tôi sẽ làm gì cô ta à?”
Mạc Thiên lúc này mới ừ một tiếng, nắm chặt tay Kiều An Hạ, quay người đi ra.
Kiều An Ha đứng tại chỗ một hồi, lấy một chút dũng khí, đi lại gần Mạc lão gia nói: “Bác Mạc, bác có gì chỉ dạy.”
Bác Mạc?
Mạc lão gia ngừng động tác cho cá ăn, lên tiếng: “Lần trước tôi đã nói, sự tồn tại của cô đối với Mạc Thiên không có lợi ích gì.”
“Sao bác lại nghĩ như vậy?” – Kiều An Hạ hỏi lại.
Cô cảm thấy Mạc Thiên vui hơn trước rất nhiều.
“Mạc Thiên trước đây là người thế nào, không cần ta nói cô cũng rõ. Nhưng bây giờ thì sao, lần trước vì cô mà bị đánh ta không nói đi. Vậy còn sự kiện buổi sáng trên báo kia chắc cô cũng biết, nó vì cô mà thậm chí coi thường danh tiếng của gia tộc.”
Nói đến đây, Mạc lão gia có chút kích động.
Kiều An Hạ cảm thấy chấn động: “Tin tức buổi sáng là do Mạc Thiên…”
Trong lòng Kiều An Hạ bối rối, hóa ra là Mạc Thiên vì cô mà đối phó Ninh Tư Tình…
“Bao nhiêu?” – Mạc lão gia lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô..
“Chuyện gì?” – Kiều An Hạ nhất thời không phản ứng kịp.
“Cô muốn bao nhiêu tiền, cô muốn bằng lòng rời xa Mạc Thiên.” – Mạc lão gia nói.
“Tôi không cần tiền.”
“Cô không cần tiền? Không phải là nói cùng Mạc Thiên giao dịch sao? Đã là giao dịch thì phải có một con số. Bây giờ tôi đưa cho cô, lập tức rời đi.”
Kiều An Hạ sắc mặt tái nhợt: “Là giao dịch, nhưng không phải giao dịch bằng tiền, nếu như không phải chính miệng Mạc Thiên bảo tôi đi, tôi sẽ không đi.”
“Ha…” – Mạc lão gia cười lạnh một tiếng: “Ta liền biết không có đơn giản như vậy, không muốn tiền tức là âm mưu muốn gia sản à? Cô còn không xem lại thân thế của cô, có thể làm được sao?”
Mạc lão gia giọng điệu rất bình tĩnh, không lộ ra cảm xúc, nhưng từng câu từng chữ đều chính là xúc phạm người khác.
Kiều An Hạ nắm chặt tay thành đấm: “Bác Mạc, tôi kính trọng bác vì bác là ba của Mạc Thiên. Bác có thể kinh thường thân phận và bối cảnh của tôi, không có sao cả, nhưng mà nó đối với tôi là vô giá, người khác không có tư cách để bàn luận. Nhưng thưa Mạc lão gia, bỏ qua cho tôi nói thẳng, ngài sao lại có thể quản chuyện sinh hoạt giường chiếu của con trai mình, cũng không phải là người cha tốt.”
Ông ta tức giận đến mức bộ râu kiêu ngạo muốn dựng đứng lên: “Thật láo toét, người đâu..”