Anh dừng lại chốc lát rồi bổ sung thêm: “Lê Nhất Ninh là vợ tôi, anh nói tôi có thể làm tới bước nào rồi.”
Giờ phút này, Dư Hưng đặc biệt muốn gọi xe cứu thương tới đưa mình đi.
Mẹ kiếp đây là chuyện gì vậy!!
“cậu” Lời còn chưa nói hết thì anh ta nghe thấy tiếng gõ cửa. Hoắc Thâm cũng theo đó ngước mắt nhìn qua, Lê Nhất Ninh đẩy cửa ra: “Làm phiền tới anh rồi hả?”
Dư Hưng: “……”
Hoäc Thâm liếc điện thoại một cái, “Không có.”
“Có chuyên gì?”
Lê Nhất Ninh cúi đầu nhìn mũi bàn chân: “Chú Hứa nói bữa tối anh ăn không được bao nhiêu, bảo tôi đưa chút đồ ăn lên cho anh.”
Hoắc Thâm ‘ừm một tiếng, nhìn cô tới gần.
Lê Nhất Ninh đặt mỳ ở bên cạnh, nhìn điện thoại của anh: “Anh đang gọi điện thoại?”
“Không có.”
Hoắc Thâm bình tĩnh nói: “Người quản lý có chút việc, đã nói xong cả rồi.”
Anh nhìn cuộc gọi còn kết nối, trực tiếp cúp ngang.
Dư Hưng vừa định nghe lén chút bí mật: “……
Sau khi đặt mỳ xuống, Lê Nhất Ninh lập tức muốn đi. “Đợi đã”
Lê Nhất Ninh nghi ngờ nhìn anh: “Làm sao vậy?” Hoäc Thâm nhìn cô: “Cần giúp gì cứ nói.”
Lê Nhất Ninh sững người chốc lát rồi mới phản ứng lại ý của Hoắc Thâm là gì, cô cong môi nói: “Tôi biết rồi.”
Cô thẳng thắn: “Nếu tôi cần anh giúp thật tôi sẽ nói thẳng, nhưng mà chuyện này tôi có thể tự giải quyết.” Ngừng lại chốc lát, cô nhìn về phía Hoắc Thâm: “Chuyện weibo, cảm ơn anh.”
“Nên làm cả.”
Lê Nhất Ninh đi tới cửa, cô luôn có cảm giác không muốn ở chỗ này quá lâu với Hoắc Thâm.
Cô cảm thấy có chút không được tự nhiên. “Vậy tôi về phòng trước đây. Anh nhớ ăn mỳ.” “Được.”
Sau khi người đi rồi, lúc này Hoắc Thâm mới cầm đũa lên, thư thái ăn một miếng mỳ.
Sáng ngày hôm sau, Lê Nhất Ninh và Tống Tĩnh cùng xuất hiện ở địa điểm thử vai.
Vai cô muốn thử là nhân vật nữ phụ nhưng cảnh diễn không ít, cuối cùng còn bị chết ở trong phim, tính ra cũng là một cô gái đáng thương.
Có điều Lê Nhất Ninh không ngờ tới người đến thử vai không hề ít, chí ít còn nhiều hơn trong tưởng tượng của cô.
Tống Tĩnh nói ở bên tai cô: “Phim truyền hình của đạo diễn Thẩm có độ bảo đảm tỉ suất rating, nữ chính của bộ phim này là Phó Mộng, trước đó xuất đạo từ một vai phụ trong phim của đạo diễn Thẩm, một vai làm nên tên tuổi.”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh gật đầu hiểu rõ: “Em biết rồi.
Tống Tĩnh vỗ vai cô: “Không có áp lực gì đâu, vai diễn này khá thích hợp với em, cứ phát huy bình thường là được.”
“Dạ”
Lê Nhất Ninh ngồi một bên đọc kịch bản, bên trong có không ít người lúc nhìn thấy cô còn lấy làm kinh ngạc, trải qua chuyện tối qua có không ít người thay đổi cách nhìn về Lê Nhất Ninh.
Cô không để ý những ánh mắt đó, im lặng đọc lời thoại.
Vai diễn Lê Nhất Ninh sắp cạnh tranh là một nàng công chúa, tính ra là vai nữ số ba trong phim, vốn dĩ nàng ấy có cuộc sống vô ưu vô lo lớn lên trong sự yêu thương che chở, nhưng lúc đó chiến loạn không dứt luôn xuất hiện đủ loại chiến tranh.
Đến cuối cùng, nàng ấy không thể không bị ép đi hòa thân, nhưng đúng vào lúc này nàng ấy có người mình thích rồi.
Thân làm một công chúa, đương nhiên là khóc nháo không muốn đi.
Thậm chí ngay cả thắt cổ tuyệt thực cũng làm rất nhiều lần, cuối cùng vẫn bị sắp xếp đi hòa thân, còn là do người nàng ấy thích hộ tống đi nữa.
Tất cả sự ngưỡng mộ của nàng ấy trước giờ chưa từng được báo đáp, thậm chí cho tới khi chết nàng ấy cũng không dám nói với người đó — — người ta thích chính là chàng.
Một vai diễn đầy bi kịch, khá đau khổ.