Trương Nhã trừng cô: “Tôi không nói chuyện với cô nữa.
“Đừng nha.” Lê Nhất Ninh mỉm cười, vỗ vai c‹ “Đúng lúc tôi cũng đang buồn tẻ, ở đây trò chuyện?”
Trương Nhã rất chỉ là ghét bỏ: “Ai muốn trò chuyện với cô chứ.”
Tuy nói như vậy nhưng người vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, còn gọi một tách cà phê nữa.
“Cô vừa đi đến công ty của anh Hoắc Thâm rồi?”
Nghe xong, Lê Nhất Ninh có chút kinh ngạc: “Sao cô biết?”
Trương Nhã hừ một tiếng: “Tất nhiên tôi biết rồi.” Lê Nhất Ninh nhìn bộ dáng kiêu ngạo của cô ấy, phì cười một tiếng: “Trước kia cô thường tới đây không?”
Trương Nhã sững người, lắc lắc đầu: “Không có, tôi với anh Hoắc Thâm lại không thân lắm, tôi có tới cũng không gặp được anh ấy, nhưng mà cạnh đó có công ty của nhà tôi nên tôi tới đây khá nhiều mà thôi.”
Trương Nhã nhìn cô, nghĩ xong lại hỏi: “Cô cãi nhau với anh Hoắc Thâm thật sao?”
“Không có.”
“Nhưng vẻ mặt của cô rõ ràng nói có.”
Lê Nhất Ninh không giải thích nhiều với cô ấy, như là có rất nhiều chuyện nếu muốn nói rõ cũng nói không hoàn chỉnh. Cô uống xong ly cà phê trước mặt rồi quay đầu nhìn cô ấy: “Đi dạo phố không?”
Trương Nhã: “……
Sức chiến đấu của phụ nữ rất đáng sợ, Lê Nhất Ninh cũng không biết tâm tình bản thân không tốt thật hay là như thế nào, tóm lại cả buổi chiều cô mua không ít đồ.
Tiêu tiền tiêu thoải mái rồi, chút cảm xúc phiền muộn lúc chiều của cô cũng theo đó biến mất không thấy nữa.
Tuy Trương Nhã hơi kiêu ngạo nhưng con người không tệ.
Hơn nữa có lúc còn có thể đưa ra không ít ý kiến cho Lê Nhất Ninh, có điều miệng mồm hơi độc nhưng so sánh lại thì miệng của Lê Nhất Ninh càng độc hơn.
“Muốn ăn cơm ở ngoài không?”
Trương Nhã nghỉ hoặc nhìn cô: “Cô còn nói không cãi nhau với Hoäc Thâm, cô không chịu về ăn cơm luôn rồi này.”
“Không phải.”