– “Dạ… cậu… cậu đến rồi!”
Lâm Thành như đi trên đống lửa nhìn vào đôi mắt chim ưng sâu thẩm đầy lo lắng.
– “Cậu vô dụng thật nhỉ.”
– “Dạ… tôi xin lỗi… tôi không nghĩ…”
Hàn Thiên Dạ vẫn ung dung lướt qua Lâm Thành mặt kệ sự giải thích nài nỉ có chút run sợ.
– “Này, phớt lờ tôi sao? Khoan đã ngài Dạ à,… tôi xin lỗi mà…”
– “Anh hai, anh báo cho anh ấy sao?”
– “Ừ.”
– “Anh ấy đã đi đâu,…..Noãn Noãn… em phải vào đó đã.”
– “Khoan đã. Em nghĩ mình là ai chứ? Em muốn chọc Dạ giận thêm sao? Hắn đã đủ điên rồi.
Chỉ cần hắn ở đây, con thỏ đó sẽ ổn mà. Cứ cầu mong vậy đi.”
– “Em em hiểu rồi.”
Lâm Thanh nhận rõ sự bất lực trước nay chưa từng có, cơ thể yếu ớt cùng quyền hạn không có dù chỉ một chút này.
Đúng là không có cửa tranh giành với Hàn Thiên Dạ. Noãn Noãn bao lần rơi vào hiểm nguy, bản thân nói yêu cô Lâm Thanh cũng nhận ra sự bất lực và vô dụng của chính mình không ngừng tự trách.
– “Các người nói xong chưa?”
– “Người đâu mau vào trong, Đường Uyên.. “
Hứa Dương Dương đột nhiên im bặt đôi mắt liếc sang trái nhìn vào họng súng lục đã chĩa vào thái dương mình, cùng ánh mắt căm ghét.
– “Lâm Thành anh điên sao? Biết bản thân đang uy hiếp ai không?”
– ” Tôi bây giờ lấy thân phận con nuôi của Lão đại thế giới ngầm kêu anh ở yên đó. Nhà họ Lâm với quý tộc đúng là nhỏ bé nhưng còn với ông già đó…
Anh dám động vào ông ấy không?
Quý tộc như anh thì hay lắm sao, trong mắt tôi chỉ có lệnh từ Dạ thôi.”
– “Mà hình như tôi biết được cậu chủ Hứa gia Hứa Dương Dương không giỏi võ thuật và dùng súng lắm thì phải!”
– “Hừ… anh giỏi lắm. Lâm Thành!”
– “Các người lui xuống đi. Nhưng tôi mong anh sẽ giúp tôi khuyên Hàn Thiên Dạ đừng động vào em gái tôi. Nó có mang trong mình cháu ruột của anh đó, đứa con của em trai anh…”
– “! “
– “Anh hai…!”
*
– “Cô chủ…”
Hứa Đường Uyên thấy bóng người to lớn dần tiến vào trong liền đẩy hầu nữ về phía trước, cô ta sợ hãi nhìn sang hướng khác, trong lòng thầm chửi Hứa Dương Dương sao còn chưa về cứu mình.
– ” Ngài dạ… chúng tôi… tôi sai rồi!”
Ba kẻ giang hồ từ khu ổ chuột vội chạy đến quỳ xuống dưới mũi giày hắn, bấu víu vào bàn chân đang mạnh mẽ sải bước về cuối chân tường, hắn nhìn vào thân thể người phụ nữ xinh đẹp của mình.
Vết bầm.
Vết dao đâm.
Vết thương từ roi da hằn trên da thịt.
Cơ thể nhỏ trắng nõn non nớt đang ẩn hiện trước bộ đồ rách rưới còn có cả dấu đỏ trên chiếc cổ nhỏ mãnh khảnh….
Đôi mắt hắn hằn học đầy dữ tợn, gân xanh chằng chịt hằn trên vầng trán của người đàn ông gần ba mươi.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy đau lòng và giận dữ đến vậy. Hắn đau đớn nhìn cô gái của mình đầy bi thương.
Noãn Noãn như đóa hoa sen trắng toát, xinh đẹp kiều diễm, cô ấy trong sáng biết bao, xinh đẹp biết bao. Cách đây mấy hôm còn nằm trong vòng tay hắn, nũng nịu với hắn, âu yếm cùng hắn, thuộc về hắn…
Nhưng cô của bây giờ như đóa hoa bị vùi dập tả. Đóa hoa mà hắn nâng niu trên tay mà lại có kẻ dám động đến sao? Còn khiến cô ấy thành ra thế này..?
Đúng là đáng chết thật?
Một tên trong số chúng không biết chuyện gì đang diễn ra, vội vàng giải thích đầy dối trá và ngu xuẩn.
– “Ngài có thù với Hứa gia đúng không ạ?”
– “Là cô ả đó, ả ta là Hứa Đường Uyên là con gái nhà họ Hứa. Chính cô ta kêu chúng tôi đến đây ạ? Xin ngài tha cho chúng tôi.”
– “Các người dám bán đứng tôi sao?”
– “Đồ khốn các người nên chết đi!”
Hứa Đường Uyên không nhịn được mà hét lên.
– “Ngài Dạ, tôi xin ngài tha mạng..”
Tên mập xăm trổ dập đầu lia lịa đến đỏ ửng vờ khóc lóc thê lương.
Hàn Thiên Dạ khóe môi khẽ run hắn đang kiềm chế cơn điên trong lòng, hắn muốn chúng phải trả giá đắt, không vội, không vội giết…
– “Ngài Dạ ngài đừng quan tâm đến cô gái bên đó.”
– “Đúng đúng vậy ạ, cô ta chỉ là con d*m được gọi đến hầu hạ thôi, đây chỉ là chơi đùa có chút bạo lực nên nó ngất đi rồi!”
– “Đúng đúng vậy ạ, chúng tôi không làm gì mong ngài tha cho, là Hứa Đường Uyên có sở thích biến thái thích nhìn người ta ân ái, xin ngài tha cho chúng tôi.”
– “Chúng tôi vô tội ạ.”
– “Mày vừa nói gì?”
– “Vâng thưa ngài?”
– “Mày vừa nói gì? Lập lại lần nữa cho tao nghe xem?”
Hắn nhấc bổng cổ của một tên trong số chúng bằng bàn tay to lớn của mình, cái nhìn chết chóc lướt ngang Hứa Đường Uyên đang run sợ trong góc tường.
– “Chúng tôi đã nói sai rồi…ngài… tôi không biết mình đã..”
– “Hự… ư khó khó thở quá… xin tha mạng.”
– “Mày vừa nói cô gái đó là gì?”
– “Là người của em ạ… ngài thích em sẽ tặng cho ngài, em cũng là được Hứa Đường Uyên tặng cho..”
Vẻ mặt tên ốm xanh ngắt hắn thều thào yếu ớt nói.
Hàn Thiên Dạ như kẻ điên mà bùng cháy sự giận dữ tột độ. Noãn Noãn chính là giới hạn của hắn.
– “Mày nói vợ tao là d*m sao?”
– “Ngài,… em sai rồi!”
– “Mày nói người phụ nữ ngủ cùng tao mỗi tối, nằm dưới thân thể tao là của mày sao?”
– “Em không dám.”
– “Không… không ạ..”
– “Bọn tôi không biết, bọn tôi sai rồi!”.
– “Xin ngài tha cho, chúng tôi chưa làm gì cả? Không có động vào vợ ngài ạ?”
Hai tên còn lại cũng lần lượt quỳ lạy van xin, chúng nhìn đồng bọn như con mồi trước mắt mà khiếp sợ tột cùng.
Đôi mắt sắt bén đầy kiêu hãnh dần mất kiểm soát, bộ dạng như sư tử săn mồi đầy hoang dã của Hàn Thiên Dạ làm ai nấy đều run lẩy bẩy khiếp đảm.
Móng vuốt sắt nhọn cùng gương mặt bất biến, hắn như tên ma vương thống trị linh hồn người khác.
– “Không đúng, chúng mày đã động vào cô ấy.
Vết đỏ đó?
Xem ra, không thể không điên lên được nhỉ?”
Bàn tay to lớn của hắn nổi lên đường gân xanh rắn rỏi đầy sự tàn bạo bẻ gãy cổ một tên trong tay, máu tên đó chảy dài ra từ khóe miệng kèm theo tiếng “rắc rắc” tiếng hét đau đớn, gương mặt xanh ngắt, rất nhanh đã không còn hơi thở mà bị ném sang một bên.
Hàn Thiên Dạ quay đầu sang hai bên, không gian như ngưng động, hai kẻ còn lại gồm tên mập và một tên râu ria, chúng sợ hãi muốn chạy khỏi đây vội quay đầu, nhưng liền bị tiểu Cường cùng vệ sĩ ngăn cản.
– “Muốn trốn sao? Kẻ dám động vào chị dâu, chỉ có cái chết!”
– “Không xin đừng…. xin đừng mà…”
Hàn Thiên Dạ nhìn chúng khẽ cười đầy âm u đáng sợ khiến người khác rợn người.
– “Chơi đuổi bắt sao? Tao không có nhiều thời gian với lũ cặn bã dưới đáy xã hội!”
Hai tay hắn rất nhanh tóm lấy đầu của hai tên côn đồ đang lẫn trốn, dùng sức bóp chặt đến tận xương hộp sọ đầy đau đớn khiến đôi phương khổ sở mà la hét thảm thiết cầu xin.
– “Đau quá,…. tôi đau quá, xin ngài tha mạng. Chúng tôi sợ lắm. “
– “Tôi không muốn chết,.. Á…á. xương sọ của tôi đau quá… xin tha…”. ngôn tình hài
Bọn chúng liều mạng vùng vẫy đến khi cạn kiệt sức lực, đôi bàn tay rắn rỏi to lớn thô bạo kia vẫn giữ chặt không buông, hắn mỗi lúc lại càng dùng sức siết chặt hơn, sau đó lấy đà nhanh, mạnh, dứt khoát…
– “Lúc mày đánh đập và xâm phạm cô ấy có nghĩ đến lúc này không?
*Noãn Noãn là của tao, duy nhất một mình tao được chạm vào cô ấy. *
Sao chúng mày lại dám động vào cô ấy chứ!
Chết đi! Lũ cặn bã..”
Giọng điệu hắn lạnh tựa mặt băng đầy giận dữ khủng bố.
“BỐP” tiếng âm thanh va đập giữa hai đầu bọn chúng với nhau, kèm theo âm thanh là tiếng xương vỡ cùng máu chảy dài.
– “Đúng thật là đã quá nhẹ tay.”
– “Tiểu Cường đừng để chúng chết quá nhanh, tôi muốn chúng sống không bằng chết.”
– “Vâng thưa ngài”, tiểu Cường cung kính nhận lệnh.
Hai tên đó bị vỡ hộp sọ mà nằm bất động trên đất, không ngừng co giật liên hồi, ý thức chúng vẫn còn đó mơ hồ mà cảm nhận cơn đau đớn khủng khiếp là hậu quả khi làm điều ác.
Hắn giẫm đạp lên cơ thể rũ xuống của chúng dưới sàn, sát khuẩn đôi tay mình bằng khăn lau và nước rửa tay diệt khuẩn, rồi chậm rãi tiến đến nơi Noãn Noãn đang nằm thoi thóp.
Trong lòng Hàn Thiên Dạ như nghẹn lại, hắn đồng cảm với nỗi đau của cô, nhìn vào gương mặt đang phiếm hồng gợi tình, Hàn Thiên Dạ như đoán ra mọi chuyện, ôm cơ thể nhỏ bé đầy rẫy thương tích vào lòng. Hắn cởi áo vest đắc tiền che đi cơ thể yếu ớt đau đớn không còn động đậy…
Cô ấy ngoan ngoãn và tĩnh lặng đến lạ thường, nhưng lại khiếp hắn lo lắng bất an.
Đôi môi mỏng kiêu bạc khẽ hôn lên mái tóc dài quen thuộc đầy mùi máu tanh.
– ” Để em chịu khổ rồi! Anh đến đưa em về nhà!”